
nói vậy nhưng Thượng Quan Tuyền vẫn nhạy bén phát hiện ánh mắt khác lạ của Lãnh Thiên Hi, cô không khỏi nghi ngờ...
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi lại: “Anh Thiên Hi, em muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho em biết được không?”
Lãnh Thiên Hi giật mình nhìn thẳng vào Thượng Quan Tuyền, khả năng quan sát của cô gái này thật lợi hại.
Anh vốn định giấu diếm thêm, nhưng suy nghĩ lại thấy không cần thiết lắm.
Vì vậy Lãnh Thiên Hi thở dài một hơi nói: “Thật ra bên ấy muốn trực tiếp gặp em, anh cảm thấy không ổn lắm, cho nên...”.
- Bạn của anh sao lại muốn gặp Tiểu Tuyền? – Bùi Vận Nhi ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi Lãnh Thiên Hi.
Thượng Quan Tuyền cũng ngẩn người, trong đầu như đang suy nghĩ. Nhưng chỉ
trong chốc lát, cô khẽ cười: “Thật ra điều này cũng hợp lý thôi, em cũng là người phụ trách cô nhi viện nên có thể hiểu được”.
- Ý của em là... muốn đi gặp anh ấy? – Ánh mắt dò xét của Lãnh Thiên Hi nhìn vào
khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền có chút giật mình.
-
Đúng thế! – Thượng Quan Tuyền gật đầu – Anh Thiên Hi, em muốn giải quyết nhanh chóng chuyện của cô nhi viện, càng để lâu càng rắc rối.
Thượng Quan Tuyền biết thời gian mình ở lại cô nhi viện cũng không nhiều, nếu
lại nhận được nhiệm vụ mới, cô không thể chú ý đến cô nhi viện được nữa. Vì vậy, cô không thể suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp gặp đối phương là
được, cũng không có gì phải quá lo lắng.
Nguyện vọng duy nhất của cô chính là... giữ được cô nhi viện.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống như một bàn tay to lớn từ từ bao phủ lên khắp mọi thứ, chỉ còn ánh đèn đường rọi sáng.
Trong gương phản chiếu lại dáng vẻ tuyệt mỹ của Thượng Quan Tuyền. Cô mặc một bộ váy màu đen càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn nà và vóc dáng
xinh đẹp của cô.
- Anh Thiên Hi có mắt nhìn thật đấy! Tiểu Tuyền, chiếc váy này mặc lên
người cậu thật quá đẹp! – Bùi Vận Nhi bỏ lược xuống, nhìn Thượng Quan
Tuyền trong gương, từ đáy lòng thầm cảm thán.
Chiếc váy này được
thiết kế rất đặc biệt, từng lớp từng lớp vải được xếp chồng lên nhau,
lớp sau ngắn hơn lớp trước. Lớp vải mỏng che chắn trước ngực trông rất
tự nhiên, phía sau lưng hoàn toàn để lộ bờ vai trần của cô, trông hết
sức quyến rũ.
Phần eo được chiết lại, hai bên vạt váy quấn lụa
mỏng, gấp thành từng nếp rất tự nhiên khiến thân váy có cảm giác bồng
bềnh hơn. Phần ngực bên phải có đính trang sức lấp lánh hình một đóa
hoa, sang trọng mà không hề phô trương, càng khiến vẻ đẹp của Thượng
Quan Tuyền thêm mĩ mãn.
Nhìn mình trong gương, Thượng Quan Tuyền chau mày: “Vận Nhi, tớ chẳng thích mặc những thứ như thế này đâu”.
Bùi Vận Nhi nghe xong, che miệng cười: “Nói linh tinh cái gì đấy, là con
gái dĩ nhiên phải mặc váy rồi. Sau này cậu cũng thay đổi đi, đừng có
suốt ngày cứ mặc quần jeans như vậy”.
- Quen rồi!
Thượng
Quan Tuyền bất mãn kháng nghị. Thật ra thì cô làm gì có thời gian mặc
những thứ mình thích, mỗi khi thực hiện nhiệm vụ đều phải mặc quần áo
được đặc chế.
- Tiểu Tuyền… – Bùi Vận Nhi nhìn Thượng Quan Tuyền trong gương, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Sao vậy? Vận Nhi, muốn nói gì với tớ thế? – Thượng Quan Tuyền xoay người lại, nhẹ giọng hỏi Bùi Vận Nhi.
Ánh mắt Bùi Vận Nhi ánh lên sự băn khoăn, cô nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tuyền,
tối nay là tiệc từ thiện, sẽ có rất nhiều nhân vật lớn xuất hiện, nếu
cậu đến đó, liệu cha nuôi cậu có biết không?”
Dù Bùi Vận Nhi
không biết cha nuôi của Tiểu Tuyền làm nghề gì nhưng cha cô đã nói cho
cô biết, người đàn ông đó rất giàu có và có địa vị. Nếu tối nay ông ấy
biết Tiểu Tuyền xuất hiện ở nơi đó, liệu có gây khó dễ cho Tiểu Tuyền
không?
Thượng Quan Tuyền thấy trong mắt Bùi Vận Nhi lộ ra tia ân
cần tình cảm, trong lòng thấy ấm áp. Cô tiến lên phía trước, ôm lấy Vận
Nhi.
- Vận Nhi, yên tâm đi, tớ sẽ chú ý. Hơn nữa ông ấy cũng
không để ý đến những chuyện kiểu này, cho nên việc tớ đến đó ông ấy sẽ
không biết đâu.
Niếp Ngân làm sao có thể chú ý đến những chuyện này được. Dù sao trong lòng
anh ta cũng chỉ có nhiệm vụ mà thôi, loại chuyện bình thường này anh ta
chẳng bao giờ quan tâm đến. Thượng Quan Tuyền luôn làm việc cẩn thận,
lần này cô đồng ý đi thì cũng đã có suy tính rõ ràng.
Thượng Quan Tuyền không biết cha mẹ mình là ai. Từ nhỏ cô đã không giống những
người bạn đồng trang lứa khác, cô luôn tỉnh táo và trầm mặc. Cô rất biết ơn cha của Vận Nhi đã nuôi dưỡng và chăm sóc mình rất chu đáo. Vậy mà
năm cô sáu tuổi gặp được Niếp Ngân, vận mệnh của cô đã hoàn toàn thay
đổi.
Niếp Ngân quan sát cô trong vòng hai năm, mà hai năm ấy
Thượng Quan Tuyền cũng chỉ sống trong cô nhi viện. Năm tám tuổi, cuối
cùng cô cũng được Niếp Ngân đưa đi, bay ra nước ngoài, ngoại trừ việc
học tập ra còn phải tiếp nhận những buổi đặc huấn ma quỷ.
Ở bên
cạnh Niếp Ngân mười hai năm, cô chưa từng oán trách anh đã cướp đi tuổi
thơ bình yên của mình, cũng không hề hối hận đã đi theo anh, cô... yêu
anh!
Nguyên nhân là vậy, chỉ có thế cô mới có thể cố gắng gấp
đôi, bỏ ra nhiều mồ hôi công sức. Mà Niếp Ngân cũng rõ ràng là rất quý
cô, năm cô mười hai tuổi