
, đưa tay gạt
những giọt lệ đang tuôn của nàng, mang theo muôn vàn trân trọng: “Cuối
cùng em đã trở về! Đừng buồn giận anh nữa, được không? Mấy năm nay em
trừng phạt anh đủ rồi. Dù em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, sao
em lại nhẫn tâm bỏ mặc luôn Duệ nhi? Năm đó là anh sai, anh không nên
nghi ngờ em. Chỉ vì bữa ấy anh say, anh không biết… Tịnh Vi, xin em hãy
vị tình của con mà đừng bỏ anh đi nữa.” Nước mắt nàng rơi như mưa, từng
chuỗi từng chuỗi.
Hắn bất chấp vùng bụng đau đớn mãnh liệt, kéo nàng ôm chặt vào lòng, cảm thấy đời đời kiếp kiếp chỉ là thoảng
qua. Được ôm nàng trong vòng tay, chân thực và tốt đẹp là thế! Rốt cuộc
hắn có thể ngửi được mùi hương như có như không trên người nàng, hắn cảm thấy khắp người an tâm và yên bình. Ngần ấy năm trôi qua, hồn về ngàn
lần trong mộng, thì ra là thứ này, thì ra đúng là thứ này…
Nàng không biết tại sao, chỉ là rơi lệ.
Căm hận hắn, phiền giận hắn, chọc tức hắn, đều hóa thành nước mắt. Nàng
để mặc hắn ôm chặt, đáy lòng vừa chua lại vừa chát, nghĩ ngợi trăm điều. Nếu ngày xưa hắn thực sự yêu thương nàng, tin tưởng nàng, chắc chắn sẽ
không thốt những lời cay đắng đó. Rất lâu, rất lâu sau, hệt như đã trôi
qua cả đời, nàng mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thì thào: “Ngài hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Xa cách ngần ấy năm, dĩ vãng đều tan thành mây khói,
nhưng có những thứ mà cả đời nàng mãi mãi không thể nào quên. Đó là cái
chết của cha, sự tuyệt tình của hắn. Nếu con người có thể mất trí nhớ
thì tốt quá, có điều kí ức của nàng vẫn còn đây. Vì vậy duyên phận giữa
nàng và hắn, cuối cùng quá mỏng manh. Nàng chầm chậm bế đứa con gái bé
bỏng vô tư chẳng hay biết gì, từ từ xoay gót, nhỏ giọng: “Tôi không thể
quên được!”
Hắn vốn mừng rỡ điên cuồng, giờ phút này
bỗng rơi vào hầm băng. Nàng không cần hắn, nàng rốt cuộc vẫn không cần
hắn. Lòng hắn cuồn cuộn nỗi tuyệt vọng như từng ngọn sóng lớn dưới đáy
biển sâu, xô tới ăn tươi nuốt sống. Hắn đờ đẫn nhìn nàng rời khỏi vòng
tay mình, đờ đẫn nhìn nàng từng bước rời đi, từng bước mang theo tính
mạng hắn. Hắn biết lúc này buông tay nàng, là vĩnh viễn tiễn nàng ra
khỏi sinh mệnh mình. Nếu không buông tay, hắn cũng đã mất nàng. Hắn có
thể nhốt nàng lại bên cạnh, nhưng như thế thì sao? Những yêu thương,
những thông cảm, những gần gũi, những vòng tay ôm ấp, cuối cùng chẳng
bao giờ là của hắn nữa… Có lẽ đời người không thể dẫm lên sai lầm, nếu
đã sai rồi, mai sau từng bước đều sai. Nàng rời bỏ hắn, cuộc đời này của hắn còn ý nghĩa gì đâu? Giang sơn rộng lớn, vinh hoa phú quý, với hắn
đã thành vô nghĩa! Hắn hối tiếc không thể thấu hiểu sớm hơn!
Mặt trời dần dần lặn về núi, áng chiều tà còn sót lại xuyên qua khung cửa bằng kính từ từ sọi vào, dừng trên con
dao bạc trong đĩa trái cây, phản chiếu thứ ánh sáng heo hắt… Hắn ở sau
lưng, cúi đầu thì thầm gọi tên nàng: “Tịnh Vi, xin hãy cho anh một cơ
hội được yêu thương em, hoặc để em trả thù cho cha mình.”
Nàng đã mở cửa, vẫn lờ mờ được nghe giọng nói yếu ớt phía sau truyền tới. Chẳng biết do nàng không nỡ hay vì trái tim hỗn loạn, nàng từ từ xoay người… Chỉ thấy hắn đứng bất động nhìn
nàng chăm chú, trong đôi mắt phẳng lặng vừa bình tĩnh vừa đau khổ, rồi
đưa con dao nhọn hoắc lên đâm vào sườn thắt lưng, máu đỏ chầm chậm chảy
ra từ con dao. Đó là nơi hắn đang bị thương! Đầu óc nàng nổ đoàng đoàng, hai mắt mở lớn sợ hãi vô tận, nàng đưa tay che mắt Huyên nhi, ra sức
lắc đầu: “Không! Đừng! Tĩnh Phong… Người đâu, tới mau! Người đâu!”
Nàng thả con gái chạy vọt tới, cố sức rút con dao đâm hắn ra. Hắn ngã xuống, vẫn kiên quyết giữ lấy cán dao không chịu thả, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy hi vọng: “Hứa với anh, em sẽ tha
thứ cho anh…”
Nước mắt nàng trào ra như suối: “Em hứa
với anh, em hứa với anh… cái gì em cũng hứa với anh… em sẽ tha thứ cho
anh! Anh mau thả tay ra! Mau thả tay ra…”
Đôi mắt hắn rộng mở ý cười, giọng ngày
càng đứt quãng: “Anh không cố ý… muốn hại… muốn hại cha em đâu, anh… ra
lệnh… Triệu Bỉnh Khiêm phải… lễ độ với người nhà em… người nhà… Em hãy
tin anh!”
Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, mọi thứ
trước mắt mờ mịt, chỉ biết ra sức gật đầu: “Em biết… em biết… Em tin
tưởng anh!” Lòng của nàng hoảng sợ tới tột đỉnh! Chỉ cần hắn còn sống,
chỉ cần hắn còn sống! Việc gì cũng có thể, việc gì cũng có thể!
Vài năm sau, phủ Tư lệnh thành An Dương.
Khu vườn muôn hồng nghìn tía trước lầu
Tiểu Dương còn đọng những giọt nước sau cơn mưa, trông càng thêm tươi
đẹp. Từng đàn bướm không biết trốn từ đâu bay ra, liên tục uốn lượn. Bất chợt có kẻ hầu người hạ tạt ngang qua, khiến những chú côn trùng đậu
trên cánh hoa hoảng hốt bay vào khóm cây.
Hách Liên Tĩnh Phong vừa vào cửa, liền
thấy nàng nằm dựa trên giường, gió theo cửa sổ lùa vào khẽ thổi tấm mành lay bay. Mái tóc đen như nhung của nàng quấn trên chiếc cổ thanh tú
trắng ngần, càng thêm vẻ quyến rũ. Lòng hắn khẽ rung động, miệng khô
lưỡi nóng. Hắn từ từ kéo nàng vào ngực, dịu dàng ấn nụ hôn xuống, nàng
chưa tỉnh mộng, giơ tay đẩy hắn, mơ màng lầu bầu: “Huyên nhi, con đừng
làm ồn!” Hơi thở