
í nhí của Duệ nhi, đã đủ khiến nàng bận rộn. Tuy trong phủ có
hai cô bảo mẫu, lắm kẻ hầu người hạ, nhưng nàng thích tự tay tắm cho bé, mặc dù bé hắt nước tứ tung, nàng vẫn thấy vô cùng hạnh phúc. Hắn muốn
để bảo mẫu săn sóc bé, nói đó là quy tắc, nhưng nàng từ chối, sau đó hắn im re.
Mùa hè ngày kéo dài, Duệ nhi thừa tinh
lực, không chịu ngủ trưa, lần nào nàng cũng dỗ rất lâu bé mới chịu đi
ngủ. Hôm đó vừa ru cậu nhóc ngủ xong, thì Hỉ Thước rón rén bước vào, cúi đầu thì thầm bên tai nàng: “Tiểu thư, Bành thị vệ tới.”
Nàng tưởng Hách Liên Tĩnh Phong muốn bế
con, liền bảo Hỉ Thước trả lời: “Duệ nhi mới vừa ngủ, nói anh ta khoảng
một tiếng nữa hẵng tới.” Ai dè Hỉ Thước rất nhanh trở lại, báo có
chuyện.
Bành Đinh Lực đứng trước cửa, từ xa thấy
nàng đã cúi đầu hành lễ. Chờ nàng ngồi xuống, gã len lén nhìn Tịnh Vi
rồi nói: “Phu nhân, Tư lệnh phái tôi tới đây… thông báo với cô một
tiếng, từ ngày mai sẽ đưa tiểu thiếu gia đến sống chỗ của Tư lệnh, ngài
ấy nói… muốn bắt đầu mời thầy giáo dạy thêm cho tiểu thiếu gia.” Gã là
thuộc cấp, không dám ngẩng đầu nhìn mặt Tịnh Vi, gã ráng gồng mình nói
một mạch cho xong.
Đợi thật lâu mà không thấy Tịnh Vi trả
lời, gã đành phải ngước lên. Gã thấy nàng ngỡ ngàng, sắc mặt trắng như
tờ giấy, đôi mắt khẽ nhắm, rèm mi lay động liên tục.
Rất lâu sau nàng vẫn thất thần, Bành Đinh Lực hơi hoảng hốt, gọi thành tiếng: “Phu nhân, phu nhân.” Bấy giờ Tịnh
Vi mới hồi hồn, khẽ run rẩy. Bành Đinh Lực thấy bất nhẫn, thì thào: “Phu nhân, cô tội gì phải thế!” Nàng nhìn đăm đăm mặt thảm, không nói câu
nào.
Trở về phòng, Hỉ Thước đang quạt cho Duệ
nhi ngủ. Thấy nàng về, Hỉ Thước không xoay lại, hỏi: “Tiểu thư, chuyện
gì vậy?” Qua hồi lâu, không thấy nàng trả lời, Hỉ Thước mới quay người,
chỉ thấy nàng hai mắt đẫm lệ. Cô nàng cả kinh, la lên: “Tiểu thư, chị
sao vậy?”
Tịnh Vi lắc đầu liên tục: “Anh ta muốn bắt Duệ nhi đi…”
Nàng đợi tới tận khuya, đến nỗi nghĩ rằng tối nay hắn sẽ không về. Nàng chuẩn bị đứng lên trở lại lầu Tiểu Dương, thì nghe trong sân có tiếng động cơ xe. Hắn biết nàng chờ hắn cả đêm,
nên kéo dài không chịu trở về.
Tịnh Vi nghe tiếng bước chân hắn, nghe
hắn đẩy cửa đánh ‘cạch’… Nàng không ngờ sẽ gặp trường hợp ngượng ngập
như thế, hắn ôm Hoa tiểu thư đi vào… Gương mặt hắn hệt trong mộng, mơ hồ hư ảo, nhưng Hoa tiểu thư nhìn nàng, giật nhẹ khóe môi: “Tư lệnh phu
nhân, người khách thực hiếm gặp.” Nàng ngẩn ngơ, bấy giờ mới kịp phản
ứng, vội vàng tông cửa chạy đi.
Mới chạy được vài bước, nàng bỗng thấy cổ tay đau đớn, thì ra hắn chụp được nàng. Nàng nghe hắn cười châm biếm:
“Thực là khách hiếm gặp!”
Nàng thì thào: “Anh buông tay.”
Hắn cảm thấy nơi đang nắm mềm mại đến mất hồn, nỗi phiền hận trong lòng muốn nứt toạc, hắn thầm muốn trút sạch ra ngoài. Hắn giật mạnh nàng, bắt lấy bả vai nàng lắc liên tục, hỏi:
“Buông tay ư…? Ngày nào tôi chưa bỏ em, ngày đó em vẫn là vợ của Hách
Liên Tĩnh Phong tôi. Nói, đường đường Tư lệnh phu nhân đêm hôm hạ cố tới đây, rốt cuộc có việc gì?”
Nàng chưa từng nghĩ sẽ gặp tình cảnh này, đối diện với hắn mà không thốt nên lời chua xót hay đau khổ, chỉ cảm
thấy đầu óc quay cuồng choáng váng. Sau khi Bành Đinh Lực đến, nàng nghĩ niềm hạnh phúc nho nhỏ là Duệ nhi cũng bị hắn cướp mất, nàng bàng
hoàng, trái tim băng giá. Từ trưa tới giờ, một giọt nước nàng cũng không uống nổi, lúc này bị hắn lắc, nàng cảm thấy cả đất trời xoay chuyển.
Nếu chẳng phải hắn dùng sức giữ nàng, nàng đã lập tức ngất đi.
Nàng cố giữ tỉnh táo, nhìn diện mạo hắn hư ảo như qua lớp sương mù dày đặc. Nàng ngừng giãy dụa, cúi đầu thì thầm: “Buông ra!”
Hắn giận quá hóa cười: “Buông ra! Được,
tôi buông. Nhưng tôi muốn cảnh cáo em một chuyện, tối nay là cơ hội cuối cùng của em. Nếu em dứt khoát bước khỏi cánh cửa này, mai mốt đừng hòng gặp lại Duệ nhi nữa.” Dứt lời, hắn thả tay, để mặc cơ thể nàng chênh
vênh liên tục lùi về sau, mãi đến khi đụng vào vách tường mới ngừng lại.
Hơi lạnh dưới đáy lòng nàng không ngừng
dâng lên từng ngọn sóng cuồn cuộn dày đặc. Dù mùa hè oi bức, mà nàng
thấy tay chân lạnh như băng. Duy nhất chỉ có ngón tay giữa đâm sâu vào
thớ thịt, sự đau đớn bất ngờ ấy mới khiến nàng duy trì tỉnh táo. Tịnh Vi khẽ nhắm mắt, hồi lâu mới mở mắt nhìn tấm rèm màu đen thuê chỉ vàng,
điểm các tua vàng óng ánh lộng lẫy. Nàng thì thào rất nhỏ: “Anh không
chịu buông tha tôi sao?”
Hắn cười điên cuồng, đáp: “Buông tha em?
Có bao giờ tôi không buông tha em chưa, Tư lệnh phu nhân của tôi? Em
thích thanh tịnh, tôi liền để trọn tòa nhà cho em. Em không muốn gặp
tôi, tôi liền trốn đi thật xa. Em muốn tôi ba vợ bốn nàng hầu, tôi liền
trái ôm phải ấp. Em còn muốn tôi ra sao nữa?”
Không phải như thế, hoàn toàn không phải
kiểu này. Nàng cúi đầu thì thầm: “Tôi… tôi…” Nàng có rất nhiều chuyện,
có rất nhiều thứ muốn nói… nhưng chẳng biết mở miệng từ đâu, bắt đầu thế nào. Nàng luôn như con đà điểu tránh né, làm sao có thể lập tức dở bỏ
rào cản tâm lý, khéo léo cầu xin hắn? Nàng khẽ ngước lên, đập vào mắt là Hoa tiểu thư rửa mặt, chải đầu