
bước chân ngoài hành lang. Trong khi chờ đợi, Hỉ
Thước đã đưa bữa tối lên. Ngày thứ hai rồi sang thứ ba vẫn thế, nàng bắt đầu đứng ngồi không yên, sai người đi hỏi thì người hầu trả lời Đại
thiếu mấy ngày nay ở suốt trong doanh trại. Từ sau khi nàng mang thai,
hắn chưa bao giờ đi cả đêm, cho dù quân đội có việc cũng chắc chắn sẽ
về. Nàng lờ mờ thấy có gì đó bất ổn, nhưng bất ổn chỗ nào nàng khó xác
định.
Sang ngày thứ năm, rốt cuộc nàng nhớ nhung chịu hết nổi, sáng sớm đã kêu Hỉ Thước gọi điện thoại, chỉ có
Trương Lập tiếp và trả lời: “Đại thiếu đang họp.” Buổi chiều gọi qua,
vẫn là Trương Lập nói Đại thiếu đang bận. Thậm chí cả điện thoại hắn
không nghe, cũng chẳng nhắn gởi gì. Đến ngày thứ sáu, ngày thứ bảy vẫn
như thế. Hỉ Thước cũng thấy bất thường, tìm cơ hội hỏi nàng. Nàng chẳng
biết thực sự đã xảy ra chuyện gì, lòng man mác buồn, khó chịu khôn tả,
giảm luôn cảm giác thèm ăn. Hỉ Thước đứng bên cạnh cũng không tìm ra lí
do để khuyên nàng, điều duy nhất có thể làm là dặn dò nhà bếp cố sức nấu những món mà nàng thích ăn nhất.
Hỉ Thước thấy tiểu thư nằm trong
chăn, vẻ xinh đẹp nay bị nhiều ngày mất ăn mất ngủ mà dường như gầy hẳn. Nàng nhìn bóng đêm, biết chắc Đại thiếu hôm nay cũng không về, nói:
“Tiểu thư, chị ngủ sớm đi. Quân đội có việc nên Đại thiếu khó về vài
ngày. Tiểu thư hiểu rõ Đại thiếu nhất, nếu không có gì sao lại chẳng
về?”
Hỉ Thước càng khuyên, Tịnh Vi càng
cảm thấy có chuyện. Dựa theo tính cách đối với người khác lạnh lùng, đối với nàng như nảy lửa muốn đốt tan nàng của hắn, thì dẫu quân đội có
việc níu kéo và bám trụ, hắn cũng nhất định xử lý nhanh quay về. Cho dù
một – hai ngày không thể, thì sẽ trái gọi người, phải gọi điện thông
báo, sao chẳng đoái hoài như bây giờ.
Nàng thở dài, hỏi: “Hỉ Thước, em nghĩ kĩ xem bữa đó anh ấy về có điều gì khác lạ không?”
Hỉ Thước cúi đầu suy nghĩ hồi lâu,
chẳng mần mò được gì, đành đáp: “Không có! Hôm đó Đại thiếu về rất vui,
còn kêu em dặn nhà bếp nội trong hai mươi bốn giờ phải chuẩn bị đủ bữa
sáng, bữa trưa, bữa tối. Sau đó em chạy vào bếp, Đại thiếu lên lầu… lúc
em quay lại, Đại thiếu đã về doanh trại.”
Hắn vào phòng nàng vẫn còn ngủ, chắc
chắn chẳng làm ra chuyện gì! Nàng nhất định đang ngủ, nếu không sao cả
việc hắn vào phòng cũng không hay? Nàng rõ ràng nhớ bữa đó đọc sách đến
mệt mỏi mới ngủ… Nàng sực nhớ tới một việc, vội vàng ngồi bật dậy. Thấy
mấy quyển sách tiếng Anh Sơ Hương tặng để trên bàn, nàng để chân trần
xuống giường chạy tới. Nàng nhớ tấm ảnh mình chụp cùng Sơ Hương và Tiêu
Dương, hôm đó nàng nhét bừa vào quyển sách rồi quên bẵng. Vì thế, phản
ứng đầu tiên của nàng là muốn thấy tấm ảnh đó. Đừng tưởng Hách Liên Tĩnh Phong thường ngày lạnh lùng dửng dưng, thật ra hắn rất để ý chuyện nàng với Tiêu Dương, bữa ấy còn ném cả túi hạt dẻ Tiêu Dương tặng ra ngoài
cửa tàu! Lòng nàng suy nghĩ, lúc đó nhét vào quyển sách tiếng Anh nhưng
là quyển nào thì quên mất. Bởi vậy nàng đem từng quyển sách trên bàn tẻ
đến tận gốc, mong tìm ra nó. Ấy thế mà tẻ xong hết sách, tấm ảnh vẫn bặt tăm. Bữa đó rõ ràng nàng kẹp vào sách, sao giờ tìm không thấy?
Hỉ Thước thấy nàng bối rối càng thêm
lo âu, hỏi: “Đại tiểu thư của tôi ơi, rốt cuộc chị đang tìm gì? Chị bảo
em một tiếng là xong, sao lại đi chân đất? Coi chừng cảm lạnh!”
Tịnh Vi chẳng lọt tai một chữ, sao
không có trong sách? Hôm ấy nàng nhét bừa, dù quên bẵng nhưng giờ hoảng
hốt nàng vẫn nhớ rõ kẹp vào đấy, sao giờ chẳng thấy? Nàng ngồi thất thần trên sofa, Hỉ Thước xỏ giúp đôi dép lê mà nàng cũng không hay, chỉ nghĩ đến việc cuối cùng là nó ở đâu? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn xác định kẹp vào
mấy quyển sách tiếng Anh, vì thế lại cầm sách lên tẻ tiếp… Vẫn bặt tăm!
Nàng thở dài ngồi sụp xuống như bị rút mất toàn bộ sức lực. Bỗng một
giọng nói lạnh tanh vang lên: “Cô đang tìm tấm ảnh này?”
Tịnh Vi ngẩn ngơ theo bản năng ngoái
đầu lại, chỉ thấy hình bóng quen thuộc bặt tăm mấy ngày nay đang đứng
trước cửa, mặt lạnh như tiền nhìn nàng, chỉ là lạnh lẽo và đờ đẫn, không còn vẻ dịu dàng vốn có. Trong tay hắn đưa lên đúng là tấm ảnh nàng muốn tìm… tấm ảnh nàng chụp cùng Sơ Hương và Tiêu Dương. Hắn hiểu lầm, nhất
định hiểu lầm! Nàng cần giải thích với hắn, nói…
Hách Liên Tĩnh Phong tuyệt vọng nhìn
nàng, trước ngày xuất binh hắn vốn chẳng muốn gặp nàng, nhưng nhịn không được vẫn sai người chuẩn bị xe về phủ. Vừa vào phòng đã thấy nàng chân
trần, lo lắng tìm tấm ảnh, thậm chí lờ luôn cả đứa con trong bụng… Chẳng lẽ Tiêu Dương quan trọng với nàng như thế sao? Hắn thấy máu dồn hết lên tim, đau đớn và phẫn nộ. Hắn ném tấm ảnh xuống đất, lạnh lẽo liếc nàng
rồi xông thẳng ra ngoài.
Tịnh Vi lắc đầu nhìn hắn ném tấm ảnh, nhìn hắn xông ra ngoài, nàng chạy theo gọi: “Tĩnh Phong…” Nàng chưa
từng gọi tên của hắn, lúc này mới biết thật dễ gọi làm sao. Nàng muốn
giải thích nàng và Tiêu Dương chẳng liên quan gì, hoàn toàn không như
hắn nghĩ.
Lòng Hách Liên Tĩnh Phong nổi đóa, không
nghe tiếng nàng gọi, hai bước nhập một phóng thẳng xuống lầu. Hôm nay
đúng lúc Bành Đinh L