
dám cướp. Nhưng hắn lại động tâm, lúc này Tiêu Dương đối với hắn
thật sự như cây gai đâm trong ngực, không chạm tới thì thôi, một khi
chạm tới liền đau nhức và tức giận.
Tịnh Vi thấy mắt Tịnh Tường nhìn chằm
chằm Hách Liên Tĩnh Phong, dáng vẻ ỏng ẹo kiều mị, tất nhiên đoán biết
tâm tư cô ả. Cô em gái này từ nhỏ đã thích tranh giành mọi thứ với nàng. Nếu không phải Hách Liên Tĩnh Phong là con vợ cả, cha sợ Hách Liên đốc
quan thấy ông không có thành ý hợp tác, e rằng năm ngoái gả vào Hách
Liên gia có lẽ là cô ả. Nàng khẽ cười, đáp: “Nếu em nói vậy, chị uống
hết là được.” Nàng từ từ uống xuống.
Rượu này khác hẳn với rượu quế hoa trong
Bảo Nguyệt lâu, độ cồn cực cao. Nàng chưa nuốt xuống đã ho khan. Hách
Liên Tĩnh Phong giật lấy ly rượu, vỗ lưng nàng, nói: “Không uống được
thì mai mốt đừng uống.” Cũng chẳng biết là ám chỉ bọn Tiêu Dương hay ai.
Tịnh Tường vẫn bám theo không buông tha,
nói: “Anh rể, em nghe nói phong cảnh miền Bắc khác với Giang Nam, rất
hoang sơ. Mai mốt em qua đó, không biết anh rể có vui lòng chào đón?”
Với trường hợp này, ai sẽ nói từ chối? Hách Liên Tĩnh Phong nhìn ả một cái, trả lời: “Dĩ nhiên là hoan nghênh.”
Tịnh Tường thừa thời cơ xông lên[1'>, nói: “Vậy chuyến này em theo anh rể và mọi người nhé! Chọn tới chọn lui chi bằng chọn luôn.”[2'> Ả ngoái đầu phía Giang Hải Quyền nũng nịu: “Cha à, cha chịu không?”
Giang Hải Quyền cười ha hả, đáp: “Việc này cha không có quyền quyết định.”
Hách Liên Tĩnh Phong nhìn Tịnh Vi, chỉ
thấy nàng cúi đầu, vẻ mặt hốt hoảng, dường như bất an. Hắn buột miệng:
“Dĩ nhiên là được! Chị gái em và tôi hoan nghênh còn không kịp!”
[1'>Thành ngữ Sấn nhiệt đả thiết{rèn
sắt lúc còn nóng}: chỉ nhân tiện thời cơ đang trôi chảy thì sấn tiếp tới để dễ đạt thành công. Mình hoang mang ko biết có nên để luôn nguyên văn hay là thuần việt thế này? L
[2'>Trạch nhật tử bất như chàng nhật
tử: Nôm na rằng, chọn ngày lành thì chi bằng có ngày tốt đây thì chọn
luôn.(tôi đang lè lưỡi đó kekeke)
Nàng từng nghĩ có lẽ không còn cơ hội gặp hắn, nhưng khi hắn xuất hiện rồi ngang ngược chiếm gần hết chiếc giường thì nàng cứ ngỡ mình chiêm bao. Tịnh Vi nhìn màu sắc trong phòng, trời
đã gần sáng. Vậy là nàng ngủ đến hừng đông, không giật mình cũng chẳng
nằm mơ. Lúc tỉnh giấc còn thấy mình nép vào ngực hắn, như sưởi ấm như
yêu thương. Hắn vẫn chìm trong giấc ngủ, khác hẳn bình thường, vẻ mặt
trẻ con. Hôm qua là sinh nhật nàng, hắn bất ngờ xuất hiện tại Giang Nam, cùng nàng chung vui, dẫu rằng hắn không biết. Nàng lẳng lặng nhìn hắn,
sau khi tưởng đã mất bây giờ có được, cảm giác thật thỏa mãn. Trong nháy mắt, nàng bỗng hi vọng cho thời gian ngừng lại, cứ như thế này…
Toàn thân nàng chấn động mạnh, nàng làm
sao thế? Tại sao có ý nghĩ này? Không phải nàng dửng dưng, nên hờ hững
bất cần? Hắn đối với nàng lúc lạnh lúc nóng, nhiều người nói hắn yêu
thương nàng, bao gồm cả Hỉ Thước. Nàng cũng luôn biết điều ấy. Sao nàng
có thể không biết? Khi bốn mắt chạm nhau, sóng mắt hắn lấp lánh như say
đắm muôn vàn. Nhưng nàng sợ, sợ hắn đối với nàng chỉ đam mê nhất thời,
sợ tóc xanh chưa bạc mà ân ái đã nhạt phai, càng sợ mình hãm sâu trong
bể tình, không thể giải thoát. Hắn muốn mẫu phụ nữ nào mà chẳng được? ‘Yến gầy, Hoàn béo’[1'>, miễn hắn muốn, chỉ cần liếc mắt, cấp dưới sẽ an bài vẹn toàn. Đến lúc
đó nàng ra sao? Dùng cách gì để xử trí mình đây? Nếu chưa từng có được,
cuộc sống cứ nhàn tản trôi qua. Cứ thế nhìn hắn phong lưu phóng khoáng
dập dìu bướm ong, nàng làm người xem cuộc vui ngắm cảnh đẹp. Nếu từng có được mà mất đi… thứ cảm giác này, loại sợ hãi mãnh liệt này vương vít
lấy nàng, tựa như tiến một bước phía trước là biển rộng mênh mông, nàng
sẽ chết chìm trong đó. Không, nàng không thể bước tới! Nàng từ từ rời
ngực hắn, dường như hắn cảm giác được, đưa tay kéo nàng ôm chặt vào nơi
ấm áp ấy. Nàng không dám cử động tiếp, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng ngẩng
đầu, thấy hắn vẫn ngủ, hô hấp sâu. Bấy giờ nàng mới rón rén rời khỏi
giường.
Hỉ Thước đã chờ bên ngoài, thấy nàng đi ra liền chào đón, nói: “Tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Tịnh Vi chẳng có chút cảm giác thèm ăn, chỉ đáp: “Khỏi cần mang tới sớm.” Quay đầu dặn tiếp: “Em chuẩn bị vài món kiểu Tây đi!”
Hỉ Thước che miệng cười: “Tiểu nhân đã lo xong rồi, đều là các món ngày thường Đại thiếu thích ăn.”
Tịnh Vi bị cười đến ngượng ngùng, làm ngơ luôn cô nàng. Bỗng Hỉ Thước nhớ tới một chuyện, nói: “Tiểu thư, sáng
sớm lão gia cho người tới mời chị sang thư phòng.”
Tịnh Vi đến cửa thư phòng, người hầu Hứa
Toàn đã đứng đợi, vừa thấy nàng tới, cười chào một tiếng: “Đại tiểu
thư.” Sau đó gõ cửa: “Thưa Tư lệnh, đại tiểu thư đã tới.” Rồi đẩy cửa
mời Tịnh Vi vào trong. Giang Hải Quyền đang ngồi trên ghế, thấy nàng vào mới đứng dậy.
Tịnh Vi hỏi: “Cha! Cha tìm con có việc ạ?”
Giang Hải Quyền nhìn nàng, thở dài đáp:
“Ta tìm con có chút chuyện.” Dừng hồi lâu rồi nói tiếp: “Hôm qua Nhị di
nương con tới tìm ta, bảo hôm nay em gái con muốn đi chung tới miền Bắc, nhờ c