XtGem Forum catalog
Giang Nam Hận

Giang Nam Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322832

Bình chọn: 10.00/10/283 lượt.

lên giường muốn

chợp mắt một lát. Vừa nằm xuống liền ngửi được hương thơm nhè nhẹ từ

nàng, giống hương hoa mẹ hay xông trong phòng trước đây, cụ thể là mùi

gì thì hắn đành chịu, mỗi lần như thế mẹ lại cười véo mũi hắn. Thâm tâm

hắn bất an, mờ mịt. Khi hắn tỉnh dậy, bên ngoài màn đêm đã nhuốm màu như mực, trên người đắp chiếc chăn mỏng. Trong phòng u ám, chỉ có ngọn đèn

vàng đu đưa quầng sáng mênh mông như mờ như tỏ.

Hắn tưởng nàng đã rời khỏi nhưng vẫn ngửi được mùi thơm như trước. Hắn xoay đầu lại thấy nàng rúc sát mép giường, tóc quấn thành búi, chính giữa đặt quyển sách như đường ranh giới của

nàng và hắn. Hắn muốn dùng chân hất nó ra, nàng khẽ giật mình, hắn vội

nín thở, chầm chậm lê nó từ từ để lên kệ giường. Nàng không bị đánh

động, chỉ cuộn tròn người…

Ngoài cửa cây bạch quả mọc vô số chồi

non xanh biếc, lắc lư trong gió đêm, như ngàn vạn cánh tay nhỏ bé hoan

hô vẫy chào. Hắn chậm rãi dịch tới, định quấn lấy nàng như đứa trẻ. Nàng còn trong mơ, hơi thở nhè nhẹ, cái miệng giương giương, môi đỏ hệt cánh đào, kiều diễm ướt át… Hắn ngây ngốc rồi từ từ cúi xuống, như thể niềm

mê hoặc lớn nhất của trần gian cũng chỉ thế này thôi. Hắn chỉ muốn phớt

nhẹ, nhưng khi thật sự chạm phải đôi môi mềm mại cùng hương thơm mê đắm

ấy, lại biến thành người khát cháy giữa sa mạc mênh mông gặp nguồn nước

mát mẻ lần đầu, như kẻ nghiện nặng đã lâu không được hít điếu thuốc

phiện, vội vã đòi lấy, chẳng hề bận tâm. Dù biết phía trước là vực sâu

thăm thẳm, sơ hở một bước là tan xương nát thịt vẫn không hối tiếc.

Rốt cuộc nàng cũng bị lay tỉnh, ngọ nguậy thân mình nhưng hắn ôm thật chặt. Hắn chẳng muốn gì cả, không thèm nghĩ nàng cười với ai, chả thèm đoán nàng làm nũng với kẻ nào, chỉ cần nàng ở trong lòng hắn, hắn chỉ cần nàng… chỉ cần nàng, chẳng ngại tim nàng gởi tận Giang Nam… Hắn chỉ muốn nàng!

Ngọn đèn vàng trong phòng như mờ như tỏ,

gió đêm thổi qua khiến nó càng thêm sóng sánh. Vầng sáng tầng tầng lớp

lớp đan xen, như đóa hoa hiểu rõ cánh hoa, ở trong tim hắn nở rộ…

“Tiểu thư! Trời xám ngắt rồi, chắc sắp

mưa. Chị đừng đọc sách nữa, coi chừng hỏng mắt.” Hỉ Thước cầm theo mấy

mẫu bánh quy và một chén đựng sữa tinh xảo thì thầm bên tai nàng.

Sau buổi trưa sắc trời bỗng nhiên xám

xịt, trong sảnh được phân cách bởi ba tầng cửa kính, nhìn ra ngoài càng

thêm âm u. Lá trên cành như bị gió cuốn bay. Miền Bắc khác với Giang

Nam, trời rất ít mưa.

Tịnh Vi hớp ngụm sữa bò, nói: “Kiểu này

chắc sắp mưa to.” Chưa dứt lời thì một tia sáng lóe lên kèm theo đợt sấm chớp rầm rầm vọng tới, khiến người ta hết hồn.

Sấm sét vừa dứt, không trung đổ mưa lớn

như những sợi dây nhỏ thả xuống mặt đất. Hỉ Thước chưa đi, vẫn đứng bên

cạnh nàng. Tịnh Vi cười hỏi: “Sao tự dưng hôm nay lại nói phép tắc với

chị?”

Hỉ Thước liền cười hì hì ngồi xuống, nhìn nàng thật lâu mới nói: “Tiểu thư, dạo này trông khí sắc chị tốt ghê!”

Một câu chẳng đầu chẳng đuôi khiến Tịnh Vi á khẩu, nàng cười nói: “Con nhóc này, muốn ám chỉ gì đây?”

Hỉ Thước đáp: “Dạo này Đại thiếu ngày nào cũng về, ai thấy em cũng rất khách khí…” Tịnh Vi thở dài, Hỉ Thước lại

nhìn nàng nói tiếp: “Tiểu thư, em thấy Đại thiếu rất yêu thương chị,

nhưng lại vờ như không. Kiểu này đâu được, chị không thấy trước kia

trong phủ các di thái thái luôn nghĩ đủ mọi cách để giữ rịt Tư lệnh bên

cạnh sao?” Tính tiểu thư luôn chẳng muốn tranh giành, ở Giang Nam đã vậy chẳng ngờ ở phương Bắc cũng thế. Bất kể ra sao thì nàng vẫn là tri kỉ

duy nhất của tiểu thư, tốt xấu gì cũng phải nhắc nhở một chút.

Tịnh Vi thản nhiên cười, nha đầu này quả

thật muốn điều tốt cho nàng. Nhưng cô nàng lại không hiểu, loại tình cảm tranh giành mới có được, nàng thà rằng không cần. Nhị di nương nói rất

chí lý, dù bỏ qua gia thế thì với tướng mạo của hắn cũng khối người muốn làm vợ lẽ. Huống chi hắn phong lưu phóng khoáng… Vóc dáng hắn như thế,

gia cảnh hắn như thế, vốn phá nát trái tim phụ nữ. Điều duy nhất nàng có thể làm là đừng khiến bản thân mình bị tổn thương, hoặc có nhưng rất

ít. Nếu thực sự gởi chân tình, cho chân ái thì đơn thuần là tự gây

thương tổn. Nha đầu này ở phủ Giang Nam nhìn nhiều năm, đến miền Bắc

trông lâu ngày vậy mà vẫn không hiểu. Hỉ Thước thấy nàng im lặng cũng

lặng im theo.

Bên ngoài mưa to như trút nước, từng cơn

từng cơn rơi xuống. Ngay lúc ấy, thím Vương vội vội vàng vàng chạy vào

trên mặt chứa đầy sợ hãi và lo lắng: “Thiếu phu nhân, Đốc quân không

xong rồi! Trong phòng đã cho người lại đưa tin.”

Linh đường được đặt tại đại sảnh của phủ

Đốc quân. Trong viện dựng cờ xí hai màu vàng – đen xếp thành hàng dài từ sân ra tới cổng, chỉ tiến vào phủ Đốc quân đã khiến người ta cảm thấy

bầu không khí đau thương và trang nghiêm. Đội cảnh vệ trên cánh tay gắn

một dải lụa màu đen, thân bằng quyến thuộc mặc áo tang màu trắng. Hách

Liên đốc quân sống khôn chết thiêng, người đi phúng viếng chen chật cứng ngoài đường. Trong phủ vốn yên ắng bỗng trở nên ồn ào, kẻ ăn người ở

đều sẵn sàng nghe lệnh. Hách Liên gia là gia đình cổ điển, Tịnh Vi lại

là con dâu đích t