
mạng thì chắc chắn không có cửa giành phần thắng, cách duy nhất hiện giờ chính là tỏ
ra yếu đuối trước mặt hắn, sau đó bất ngờ đánh úp.
Ý cười bên môi Phong Quân Dương càng đậm, một chân làm như vô tình
bước lên trước, nhưng lại vừa hay dẫm lên thanh trường đao Thần Niên đặt trên đất. Phản ứng của Thần Niên rất nhanh, thấy vậy liền nhanh nhẹn
xoay cổ tay lại, để lưỡi đao quét nghiêng về phía hắn. Nhưng không ngờ
động tác của hắn còn nhanh hơn nhiều, chân vừa lắc một cái, thậm chí
nàng còn chưa kịp nhìn rõ, thì đã nghe thấy một tiếng “bang” giòn tan
vang lên, thân thanh đao được rèn bằng thép tinh luyện đã bị một cước
của hắn đá gãy lìa.
Thần Niên vừa sợ lại vừa tức, vừa nhìn thanh trường đao của mình,
lại liếc sang phía Phong Quân Dương, khuôn mặt trong thoáng chốc đỏ bừng lên, giơ tay chỉ vào thanh trường đao chỉ còn một nửa rồi lại chỉ vào
Phong Quân Dương, giọng nói run run quát lớn: “Ngươi! Ngươi bắt nạt
người khác quá lắm! Muốn chém muốn giết thế nào thì tùy ngươi, tại sao
lại đá gãy trường đao của ta? Đó là, đó là di vật duy nhất cha để lại
cho ta.”
Nàng nói xong mấy lời cuối, hốc mắt đã chứa chan đầy lệ, giọng nói
cũng mang theo vẻ nức nở nghẹn ngào. Lúc bình thường đa phần nàng mặc
quần áo con trai, lời nói cử chỉ cương cường nhẫn tâm, giờ khóc lóc thế
này lại lộ ra chút yếu đuối mỏng manh, khiến người ta nhìn vào thấy rất
đáng thương, không khỏi quên sạch những hành động ác độc lúc bình thường của nàng, chỉ nghĩ nàng cùng lắm cũng chỉ là một thiếu nữ ngây thơ mười năm mười sáu tuổi mà thôi.
Phong Quân Dương thấy vậy liền khẽ ngẩn người ra, chàng có hơi xấu
hổ liếc nhìn Dương Quý đang đứng cạnh bàn ăn, rồi mới nhẹ giọng nói với
Thần Niên: “Xin lỗi, ta không biết thanh đao này này quan trọng với cô
như vậy.”
Thần Niên hừ lạnh một tiếng, tính khí trẻ con nổi lên liền quay
ngoắt đầu sang hướng khác, trên tay vẫn nắm chặt phần chuôi đao bị gãy,
tay kia giơ lên lau nước mắt trên mặt. Phong Quân Dương lâm vào tình
cảnh dở khóc dở cười, khóe môi cong cong như muốn nói điều gì đó, đột
nhiên sắc mặt liền thay đổi, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng nghiêng
người, hai thanh phi tiêu bay nhanh sượt qua áo của chàng, cắm sâu vào
cánh cửa chính sau lưng.
Ngay sau đó lại thêm hai thanh phi tiêu có độ dài độ một ngón tay từ trong tay Thần Niên bay tới, một trên một dưới phóng thẳng đến những
yếu huyệt nằm trên yết hầu và thắt lưng của Phong Quân Dương. Cùng lúc
đó, chính nàng cũng cuộn tròn thân mình lại lao thẳng vào Dương Quý đang ngồi ngây người bên bàn ăn. Đợi đến khi Phong Quân Dương tránh được cả
hai thanh phi tiêu, thì thanh đao gãy trong tay Thần Niên đã kề lên cần
cổ Dương Quý rồi.
Dương Quý bị dọa cho cứng đờ cả người, chỉ hận bản thân mình lúc nãy mải lo xem kịch hay, lại quên mất việc trước tiên là phải trốn đến một
nơi an toàn. Ông ta cố ý nhìn về phía Phong Quân Dương cầu cứu, nhưng
lại sợ bị Thần Niên lợi dụng mình làm điều kiện để đàm phán, nên lúc này chỉ còn cách ngậm chặt miệng cương cường làm một trang hảo hán.
Tình thế xảy ra đột biến như vậy, khiến ngay cả Phong Quân Dương,
cũng không khỏi thẹn quá hóa giận, lạnh lùng châm biếm nói: “Không ngờ
một thanh đao gẫy cũng có tác dụng kì diệu đến thế.”
Thần Niên nắm chặt chuôi đao từ từ đứng lên, trong mắt thoáng lộ ra vẻ đắc ý, đáp: “Đúng vậy, đao gãy cũng có thể giết người.”
Tâm trạng của Phong Quân Dương rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hắn
nhướn nhướn mày, chắp hai tay vào nhau khẽ cười nói: “Vậy thì cứ giết
đi, lẽ nào Tạ cô nương không nhìn ra tại hạ cũng đang mặc quần áo đi đêm sao? Mục đích tại hạ tới đây sợ là cũng không khác gì mục đích của Tạ
cô nương đâu.” Tuy rằng hắn không che mặt, nhưng đúng là cả người cũng
mặc bộ quần áo bằng lụa đen, lại chọn đúng lúc đêm khuya yên ắng để tới, rõ ràng là không muốn bị người ta phát hiện ra hành tung của mình,
giống như chẳng có chút quan hệ nào với Dương Quý.
Thần Niên liếc nhìn chàng, lôi ly rượu bạch ngọc từ trong người vứt
lên mặt bàn, cười lạnh nói: “Đêm hôm khuya khoắt Dương Đại quản gia ở
đây một mình uống rượu, nhưng trên bàn lại bày đến hai chiếc ly, ông ta
rõ ràng không phải đợi ta đến uống rượu cùng, các hạ thử nói xem ông ta
đang đợi ai?” Nói rồi, thanh đao gãy trong tay nàng lại ép sát vào cổ
Dương Quý thêm mấy phần, quay qua hỏi ông ta: “Dương Đại quản gia, ông
định mời ai trong số chúng tôi uống rượu thế?” Lưỡi dao lạnh lẽo dính chặt lên yết hầu, đã cứa rách da thịt rồi, cả người
Dương Quý toát mồ hôi lạnh, nhưng một chữ cũng không dám kêu, chỉ hướng
ánh mắt cầu cứu về phía Phong Quân Dương.
Phong Quân Dương nở nụ cười thản nhiên, ngồi xuống đối diện bên chiếc bàn
vuông, nói: “Không giấu gì Tạ cô nương, bàn rượu này đúng là Dương quản
gia chuẩn bị cho tại hạ. Nhưng những gì vừa nãy tại hạ nói cũng không
thể coi là nói dối được, tại hạ tới đây đúng là vì muốn hỏi về tung tích của người ngày hôm đó đã xông vào cửa khẩu. Mục đích của cô và ta đã
giống nhau như vậy rồi, sao không cùng ngồi xuống nghe thử xem Dương
quản gia sẽ nó