
i lần ra ngoài đều có người đi theo,
mấy người bọn tiểu nhân lại không có được công phu như hai vị đại hiệp
đây, nên mãi không thể ra tay được. Sau này mới biết hắn nuôi nàng vợ bé này ở bên ngoài, tuy rằng rất kín kẽ, nhưng cũng không thoát khỏi ánh
mắt của bọn tiểu nhân, chỉ cần tranh thủ lúc hắn không đề phòng tai họa
là sẽ xong ngay! Giờ đã có vị đại hiệp sung sức đang ở ngay đây, chi
bằng bắt đầu ra tay từ trên người hắn đi, hai vị thấy sao?”.
Thần Niên đảo đảo tròng mắt, cười nói: “Khá khen cho Khâu Tam ngươi, giờ lại muốn lợi dụng bọn ta để báo thù cho người của bọn ngươi nữa sao?”.
Khâu Tam sợ tới mức quỳ sụp xuống, chỉ tay lên trời buông lời thề thốt:
“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân thật sự là nghĩ cho hai vị đại hiệp mà.
Tiểu nhân sẽ đi trinh sát trước và canh chừng cho hai vị, võ nghệ của
hai vị cao cường như vậy, trèo tường vào trong cướp tiền bạc đồ đạc rồi
lập tức rút lui là chuyện trong tầm tay.”
Thần Niên quay ra nhìn Diệp Tiểu Thất, rồi lại hỏi Khâu Tam: “Vụ này thành công thì ngươi sẽ được lợi gì?” Lúc đầu Khâu Tam còn ấp úng không dám mở miệng, nhưng thấy Thần Niên cứ
nhìn hắn rồi cười tít mắt, liền bạo dạn nói: “Tiểu nhân không dám mong
muốn thứ gì to tát cả, nhưng nếu đại hiệp có thể thuận lợi thực hiện
được vụ mua bán này trót lọt, thì cũng xin đại hiệp thưởng cho bọn tiểu
nhân chút ‘nước canh’, chỉ vài đồng bạc vụn thôi cũng được, cũng là để
cho Tiểu Bảo cầm về cho bà mẹ già của nó chi dùng.”
Thần Niên chậm rãi gật đầu, đồng ý nói: “Thương lượng xong, nếu cuộc mua bán này thành công, ta đương nhiên cũng không thể để các ngươi thiệt thòi
được.”
Nghe thấy những lời này của nàng, trên mặt Khâu Tam lộ ra vẻ vui mừng, nói liên mồm: “Đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp.”
Thần Niên trầm ngâm trong thoáng chốc, rồi nói tiếp: “Thế này đi, trước tiên mấy người các ngươi theo dõi động tĩnh của Dương Quý, xem xem chính xác là hôm nào thì hắn đến căn nhà của vợ bé, rồi bọn ta sẽ ra tay.”
Khâu Tam nghe xong lại cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ hỏi lại: “Tại sao phải
đợi lúc Dương Quý đến thăm căn nhà của vợ bé mới ra tay? Bên cạnh hắn
còn có đám tay chân đi theo nữa, ngộ nhỡ…..”
Thần Niên cắt ngang lời hắn, “Ta tự có tính toán của mình, ngươi không cần phải hỏi nhiều, cứ làm theo là được.”
Khâu Tam đúng là không hỏi nhiều thêm nữa, đồng ý trong nỗi niềm bán tín bán nghi, sau đó lại cùng Thần Niên bàn bạc phương thức liên lạc, rồi mới
dẫn mấy tên đồng bọn rời đi. Ai ngờ đi được mấy bước, lại nghe thấy Thần Niên ở đằng sau gọi hắn lại. Hắn dè dặt quay người ra sau, nhìn thấy
trên tay Thần Niên không biết từ bao giờ đã có rất nhiều những tấm phi
tiêu nho nhỏ, tựa như chú cá đang nhanh nhẹn bơi lội ca múa dưới ánh
trăng giữa những ngón tay nàng.
“Khâu Tam ca, tặng ngươi thứ này chơi cho đỡ buồn!” Thần Niên nở nụ cười, khẽ nâng cổ tay lên, tấm phi tiêu hóa thành một luồng sáng bay thẳng về
phía Khâu Tam, đi sát vào da đầu hắn rồi cắm thẳng vào búi tóc trên đầu.
Khâu Tam chỉ cảm thấy da đầu mình như căng ra từng hồi, hắn bị dọa cho
choáng váng từ lâu, nửa ngày sau mới định thần lại được, nở nụ cười đầy
miễn cưỡng, luôn miệng nói lời cám ơn: “Đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp.”
Thần Niên xua xua tay một cách thản nhiên, cười nói: “Đi đi.”
Đợi đám người của Khâu Tam đã đi xa rồi, Diệp Tiểu Thất liền tiến lại gần
nàng, có chút nghi hoặc hỏi lại Thần Niên: “Cô đi tìm phiền phức từ cái
tên Dương Quý đó làm gì? Chúng ta trốn tránh người trong Thủ phủ thành
còn không kịp, sao lại còn đi dây vào bọn chúng nữa?”.
Lúc này Thần Niên mới kéo chiếc khăn đen che mặt xuống, không nhìn được thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa cùng đi với Diệp Tiểu Thất, vừa nhỏ giọng
giải thích: “Chỉ với hai người chúng ta, đương nhiên không dám tùy tiện
bước chân vào Thủ phủ thành, nhưng lại không tìm được người quen để nghe ngóng tin tức, muốn tìm được tung tích của nghĩa phụ tôi quả thật rất
khó. Mà Dương Quý lại là Đại quản gia của Thủ phủ thành, đương nhiên sẽ
biết rõ những chuyện xung quanh Dương Thành, đến lúc đó chúng ta khống
chế hắn, nhất định sẽ moi được nhiều thứ từ miệng hắn, ít nhất cũng phải hỏi được một câu hôm đó ở cửa khẩu rốt cuộc nghĩa phụ đã đi đâu.”
Diệp Tiểu Thất chăm chú lắng nghe chủ ý của Thần Niên, liền gật gật đầu:
“Vậy cũng được, chỉ sợ tên Khâu Tam đó bày kế hãm hại chúng ta thôi,
đừng để chưa tóm Dương Quý, thì đã liên lụy đến chuyện tiến lùi của bản
thân.”
Thần Niên đương nhiên đã có tính toán riêng, lập tức nói ngay: “Hai người
chúng ta phải cẩn thận hơn mới được, đến lúc ấy chỉ một mình tôi vào
thôi, cậu ở bên ngoài trông chừng tên Khâu Tam đó, chỉ cần cái mạng nhỏ
của hắn còn nằm trong tay chúng ta, thì nhất định hắn ta không có gan
dám giở trò đâu.”
Hai người thì thầm bàn bạc, rồi tìm một chỗ vắng người thay bộ quần áo trên người ra, sau đó mới quay về nhà trọ nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau, bọn họ tự mình bí mật điều tra về Dương Quý Đại quản gia của
Thủ phủ thành, cuối cùng cũng có được những thông tin cần thiết, về căn
bản thì không có khác biệt nhiều lắm với nhữ