
đất, lặng lẽ kín đáo tiến thẳng đến dưới cửa sổ
gian phòng chính, nhìn xuyên qua ô cửa sổ vào trong nhà, thấy bên trong
chỉ có mình Dương Quý, trên mặt không còn mang vẻ tươi cười lúc ban sáng nữa, mà là vẻ mặt trầm lặng ngồi bên mấy món rau dưa tự ăn tự rót rượu
một mình. Thần Niên nghĩ ngợi một hồi, liền đi tìm căn phòng người đầy
tớ của hai mẹ con người vợ bé Dương Quý ở, sau đó thổi vào hai luồng
khói thuốc mê, cho đến khi mấy nàng a hoàn đó ngủ mê mệt rồi, mới quay
trở lại căn phòng của Dương Quý.
Vì trong căn phòng vẫn còn sáng đèn, nên Thần Niên không tiện thổi hơi
thuốc mê nữa, bèn dứt khoát đẩy thẳng cửa bước vào trong, ai ngờ Dương
Quý kia đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên nhìn, chỉ nói với vẻ rất tức giận: “Đã bảo với nàng ngoan ngoan ở trong phòng đừng đi ra ngoài, tại sao
lại không nghe lời vậy!”.”
Thần Niên có chút bất ngờ, ngẩn người ra một lát cười hỏi: “Sao Dương Đại quản gia lại nổi giận đùng đùng lên thế?” Dương Quý bị giọng nói của nàng dọa cho sợ nhảy dựng lên, liền đứng
bật dậy xoay người lại, nhưng vừa hay nghênh đón ông ta lại là thanh đao sáng loáng trong tay Thần Niên, ông ta vội vàng ngửa người ra sau, sợ
hãi nhìn Thần Niên trong bộ trang phục đen che kín mặt hỏi: “Ngươi là
ai? Ngươi muốn làm gì?”.
Thần Niên dùng sống dao vỗ nhẹ lên vai ông ta, có ý bảo ông ta ngồi
lại xuống ghế, nàng nói: “Tôi chẳng là ai cả, tôi chỉ muốn tìm Dương Đại quan gia để hỏi vài câu thôi.”
Hồi lâu sau, khi Dương Quý đã bình tĩnh lại, trên trán tuy vẫn lấm
tấm mồ hôi, nhưng giọng nói cũng có thể coi như đã trấn tĩnh, lạnh lùng
hỏi: “Các hạ muốn hỏi chuyện gì?”.
“Được, thẳng thắn lắm.” Thần Niên cười cười, hỏi thẳng vào vấn đề:
“Trước tiên tôi muốn hỏi ông, hôm đó ở cửa khẩu đèo Phi Long Dương Thành bày kế chặn người, có bắt được người xông qua cửa khẩu đó không?”.
“Không.” Dương Quý đáp.
Trong lòng Thần Niên bất giác nhẹ nhõm hẳn, nàng lại trầm giọng hỏi tiếp: “Vậy ông ấy đi đâu?”.
Dương Quý lắc đầu: “Việc này ta không biết.”
“Hả? Ông không biết?” Thần Niên ngồi xuống đối diện với ông ta, vô ý
nghịch nghịch ly rượu bạch ngọc trước mặt. Ly rượu được chế tác vô cùng
khéo léo và tinh tế, nàng vừa nhìn là đã thấy thích ngay, tiện tay nhét
luôn vào trong người, cười nói với Dương Quý: “Tôi nghe nói Dương quản
gia là tâm phúc bên cạnh Dương tướng quân, vậy mà chuyện này ông lại có
thể không biết được sao? Dương quản gia không phải đang khách khí với
tôi đấy chứ? Nếu đã vậy, đừng trách tôi xuống tay tàn nhẫn với ông.”
Nàng nói xong liền cười hì hì nhìn Dương Quý, ai ngờ Dương Quý còn
chưa mở miệng, thì bên ngoài cửa sổ đã truyền đến tiếng cười trầm thấp
của một người đàn ông, trong lòng Thần Niên liền giật mình kinh sợ, lại
nghe người đó hỏi: “Tạ cô nương, rốt cuộc cô là cướp hay là trộm? Sao
lần nào gặp cô cũng thấy không giống nhau vậy?”.
Người đó nói chuyện tuy rằng ung dung bình thản, nhưng thân hình thì
lại rất nhanh, trong nháy mắt giọng nói đã đến trước cửa chính. Tay Thần Niên vừa mới chống xuống mặt bàn, người còn chưa kịp bật dậy, thì người đó đã đẩy cửa bước vào. Nàng nhìn chăm chú, chỉ thấy một nam tử mặc áo
đen đứng chắn trước cửa, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao ráo thẳng tắp, chính là kẻ đã đụng độ với nàng ở đèo Phi Long – Phong Quân Dương.
Thần Niên nắm chặt trường đao trong tay, im lặng lùi dần về phía cửa sổ, nhìn đăm đăm vào chàng từ tốn nói: “Là cướp hay là trộm, chẳng qua
cũng chỉ vì mong một cuộc sống no đủ thôi, vậy thì có gì lạ đâu?”.
Chàng cười cười nhìn nàng, chắp tay sau lưng bước từ ngoài cửa vào, “Tạ cô nương, tại hạ khuyên cô…..”.
Cái Thần Niên đợi chính là một cơ hội như thế này, ngay lập tức nàng nhún mình rồi bật nhảy qua cửa sổ, dự định là sẽ xông qua ô cửa thoát
ra ngoài. Nhưng không ngờ người vừa phá được cánh cửa, thì nghênh đón
lại là một loạt ánh đao rợp trời kín đất chĩa về phía nàng. Thần Niên vô cùng hoảng sợ, vội vàng dùng trường đao trong tay che chắn thân thể,
dựa vào thủ pháp khéo léo của bản thân, lật mình ở giữa không trung lộn
trở lại, ngồi phệt mông trở lại trong phòng. Cú ngã này quả thật rất
đau, lại vừa hay trúng vào phần xương cụt, khiến Thần Niên thật sự cảm
nhận được cái gì gọi là nỗi đau thấu xương, nhất thời ngay cả cử động
cũng không dám, chỉ đành ngồi bệt dưới đất gắng gượng chịu đựng cơn đau
tê tái này.
Phong Quân Dương cười khẽ: “Tính tình Tạ cô nương nóng
vội quá, cũng không để tại hạ nói cho hết lời. Tại hạ vừa định nói với
cô rằng đừng đi theo lối cửa sổ, vì bên ngoài đang có Trịnh Luân trấn
giữ.”
Chàng đã bước vào phòng, dừng bước ngay trước mặt nàng, cúi xuống
nhìn, khóe miệng cong lên tạo thành hình vòng cung tuyệt đẹp: “Tạ cô
nương, ngã có đau không?”.
Thần Niên cắn chặt răng không hé miệng nói lấy một lời, chỉ ngước
đôi mắt đầy oán hận lên nhìn hắn, nhưng trong lòng lại đang tính toán
làm thế nào để thừa dịp hắn không để ý tặng cho hắn một đao. Lúc chạm
mặt ở đèo Phi Long nàng đã từng giao đấu với hắn, nên biết rõ võ công
của người này hơn mình rất nhiều, nếu như cứ cứng đầu liều