Disneyland 1972 Love the old s
Giang Bắc Nữ Phỉ

Giang Bắc Nữ Phỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325523

Bình chọn: 9.00/10/552 lượt.

ng gì Khâu Tam đã nói, tên

Dương Quý này là người bên ngoài thiện lương bên trong âm hiểm, lại được Dương Thành rất mực tín nhiệm, không chỉ quản lý mọi việc trong nội phủ của Dương Thành, mà còn nhúng tay vào cả việc quân sự và chính trị của

Thanh Châu.

Thần Niên đã từng quan sát ông ta ở trên phố từ đằng xa, ông ta tuổi tác tầm trên dưới bốn mươi, dáng người không cao, thân hình có hơi béo một

chút, thoạt nhìn thế nào cũng thấy có dáng vẻ của một người lương thiện, chỉ là nụ cười trên mặt ông ta hình như rất quen, nghĩ kỹ lại thì có

nhiều nét giống với Văn Phượng Minh, Nhị đương gia của trại Thanh Phong.

Bên phía Khâu Tam báo tin đến nói rằng trong Thủ phủ thành hình như có một

đại nhân vật nào đó, mấy ngày nay Dương Quý đều bận rộn vì chuyện này,

nên không đến căn nhà của vợ bé được. Thần Niên tuy rằng chờ rất sốt

ruột, nhưng rốt cuộc vẫn không dám xông thẳng vào Thủ phủ thành, chỉ

đành tự kìm nén tâm tình của bản thân kiên nhân chờ đợi cơ hội tới.

Đợi mãi cho đến hai ngày sau, Khâu Tam mới đưa thư đến nói rằng lúc nhá

nhem tối nhìn thấy bà lão ở căn nhà của vợ bé đi ra ngoài mua rượu, đoán rằng tối nay Dương Quý sẽ tới đó. Thần Niên và Diệp Tiểu Thất nghe vậy

trong lòng vui không để đâu cho hết, liền chuẩn bị thay quần áo để tiện

hành động vào buổi tối, rồi kiên nhẫn đợi đến lúc trời đêm yên tĩnh, mới đi tới ngôi nhà nơi vợ bé của Dương Quý ở mà Khâu Tam đã mò ra được.

Vì bà vợ chính của Dương Quý rất ghê gớm, nên căn nhà mà vợ bé của hắn ở

cũng được che giấu rất kỹ, Thần Niên đi theo con ngõ nhỏ quanh co lòng

vòng hồi lâu, mãi cho đến khi sắp tới đầu bên kia của phía Đông thành,

tên Khâu Tam đi trước mới dừng bước, chỉ vào căn nhà nằm ở phía bên trái nói nhỏ: “Đại hiệp, đây chính là căn nhà mà vợ bé của Dương Quý ở”.

Hắn nói xong liền đưa bàn tay áp lên miệng, một loạt những tiếng chuột

“chít chít” liền phát ra, sau đó lại có thêm hai tiếng mèo kêu vang lên, hai loại âm thanh này đúng thật là rất kỳ diệu, người nào không biết

còn tưởng rằng ở đây thật sự có một con mèo đang rình bắt chuột. Trong

lúc Thần Niên và Diệp Tiểu Thất đang rất kinh ngạc, thì nhìn thấy trong

bóng tối có một bóng người nhỏ bé đang vội vàng chạy tới, đến khi người

đó đứng trước mặt rồi mới nhận ra đó chính là thằng bé Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nhỏ giọng nói: “Tam ca, Dương Quý vào cửa rồi, chỉ có một mình thôi, ngay cả tên hầu cũng đã đuổi về rồi.”

Khâu Tam quay đầu lại nói với Thần Niên: “Đại hiệp, căn nhà này tổng cộng có hai lối vào, ở đằng trước là một bà cụ và chồng của bà ta, Dương Quý ở

trong căn nhà phía sau kia.”

Thần Niên khẽ gật đầu, giống như đang dặn dò Diệp Tiểu Thất: “Một mình tôi

vào là được rồi, cậu và Khâu Tam ca đợi ở đây đi, ngộ nhỡ có xảy ra

chuyện gì, đốt lửa làm ám hiệu nhé, đến lúc đó cứ theo quy tắc cũ, không cần để ý gì đến tôi đâu, nhất định đừng quên chăm sóc chu đáo cho Khâu

tam ca đấy.” Nàng vừa nói, vừa móc từ trong người ra một viên thuốc,

không đợi Khâu Tam kịp có phản ứng đã nhét luôn vào miệng hắn, rồi lấy

tay đẩy mạnh cầm của hắn lên, ép cho viên thuốc chui thẳng xuống cổ

họng.

Thần Niên cười khẽ nói: “Khâu tam ca đừng hoảng sợ, chỉ là một viên thuốc

trấn tĩnh tinh thần thôi, để lát nữa huynh đỡ bị hoảng sợ, tránh đến lúc đang hỗn loạn lại chạy lung tung.”

Những lời nàng nói, Khâu Tam không tin lấy nửa chữ, trong lòng chắc chắn viên thuốc đó có độc, bọn họ sợ hắn lật lọng, nên dùng thuốc độc khống chế

hắn trước. Khâu Tam vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vẻ mặt khổ sở nói: “Đại

hiệp yên tâm đi, tiểu nhân nhất định sẽ chờ ở đây mà, xin đại hiệp sớm

thưởng thuốc giải độc cho tiểu nhân.”

Thần Niên không quan tâm tới hắn nữa, giơ tay ra vỗ vỗ lên vai Diệp Tiểu Thất, nhỏ giọng dặn dò: “Cẩn thận một chút.”

Diệp Tiểu Thất gật gật đầu: “Yên tâm đi.”

Thần Niên quay người nhìn bức tường bao quanh, lùi lại đằng sau hai bước,

nương theo đà chạy nhảy lên trên hai tay bám vào đầu tường, thân mình

nhẹ nhàng khéo léo cuộn lại thành một vòng, nháy mắt người đã ngồi vững

trên bờ tường mà không phát ra một tiếng động nào, lúc này mới ra hiệu

bằng tay mọi việc vẫn ổn với Diệp Tiểu Thất ở phía dưới, sau đó thân

người như một chiếc lá, nhẹ nhàng rơi xuống bên trong căn nhà.

Hai người Diệp Tiểu Thất và Khâu Tam ở bên kia bức tường không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, một người thì nhớ đến lúc chặn đường cướp tiền giữa

thanh thiên bạch nhật trên phố nếu lúc ấy như nàng có được sự thông minh bình tĩnh như lúc này, còn không được gọi là người bắt trộm ư; người

kia lại nghĩ đại hiệp ở đâu ra, rõ ràng là ứng viên hoàn hảo cho việc

cầm đầu một toán cướp mà!

Tạm thời không nhắc tới hai người ở đây lo lắng chờ đợi, chỉ nói tới Thần

Niên đang ở bên trong, lúc còn ở trên bờ tường nàng đã quan sát cẩn thận tình hình bên trong nhà một lượt. Căn nhà này không lớn, ở phía Bắc là

một căn nhà ba gian nằm chính giữa, hai bên trái phải đều có hai gian

đối diện nhau, trừ căn phòng ở mé sườn phía Đông là vẫn còn sáng đèn,

thì những căn phòng khác đều tối đen như mực.

Thần Niên nhảy xuống dưới