Polly po-cket
Gian Phu Của Kiều Thê

Gian Phu Của Kiều Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326272

Bình chọn: 9.5.00/10/627 lượt.

iao tới cửa hàng Vạn Lật trong vòng mười ngày sau đó sẽ đem một trăm lượng còn thiếu trả lại đầy đủ.

Vốn là chưởng quầy của cửa tiệm này còn muốn để

Tô Việt ký một hiệp định trong hai năm sẽ nhập hàng từ bọn họ, hơn nữa

một năm có thể chia ra hai lần tới thu bạc, chỉ cần trước hết giao tiền

đặt cọc là được, thế nhưng Tô Việt uyển chuyển cự tuyệt, chuyện này hắn thật sự không thể làm chủ.

Mặc dù Lô Dũng nói là để hắn hoàn toàn làm chủ chuyện trong cửa hàng, thế nhưng hắn còn lo lắng qua thời

gian ngắn nữa nếu hắn đi ra rồi thì phải làm thế nào, vị nhạc phụ kia

của hắn thì không thể xuất đầu lộ diện, chẳng lẽ để một mình Lô Uyển Chi đến bàn chuyện mua bán với bọn họ.

An toàn nhất vẫn là sai

bọn tiểu nhị đi tới nông thôn thu mua hàng, đây là việc phải làm, tuy

vậy phải đợi khi nào ở nhà ổn định thì sẽ tiện lợi hơn đôi chút.

Cuối cùng quyết định là nếu ngày mai cho người đến tìm biểu thúc hỏi chuyện

khi nào sẽ đưa hóa đơn, sau đó Tô Việt lại suốt đêm chạy về.

Song, vừa đến nhà cũng là lúc trời tờ mờ sáng, Lô Uyển Chi bởi vì buổi tối

hắn không về nên cả đêm đều ngủ không yên, vừa thấy hắn trở về nàng vội

vàng rời giường, để hắn chui vào ở chăn ngủ một lát, đợi lát nữa khi cửa hàng mở cửa lại đánh thức hắn.

Tô Việt suốt một ngày một đêm không ngủ thật sự mệt mỏi, vừa ngã đầu liền ngủ ngay, đã vậy còn vả mồ hôi.

Lô Uyển Chi cười khổ một cái, ra ngoài chuẩn bị một chậu nước nóng, nhẹ nhàng lau hai má đầy gió sương của hắn.

Rõ ràng chỉ là con rể trong nhà, hắn chắc chắn biết rõ sự liều lĩnh của

chính mình, cũng chỉ vì muốn đệ đệ Lô Văn Hiên thông qua con đường khoa

khảo nên mới chuẩn bị.

Hắn đều biết đến những chuyện này,

nhưng mà hắn chính là một người không có nguyên tắc như vậy, làm việc

không hề có lý do nào, chì vì chính mình.

Tận đáy lòng có một nơi nào đó bị co rút đau đớn, khiến cho một Lô Uyển Chi không đa sầu đa cảm thế nhưng lại mau nước mắt.

Tình cảm giờ phút này(?), nàng thật sự không có cách nào hồi báo.

Sau khi biết cửa hàng đã mở cửa, Lô Uyển Chi mới đánh thức Tô Việt, nhìn

gương mặt ngủ say của hắn, nàng thật sự không đành lòng, tuy nhiên Lô

Dũng nói với nàng cái vị quản gia bất định kia sắp đến cửa hàng nên phải nhanh chóng đánh thức hắn.

Tô Việt mở hai mắt đầy tơ máu

thoáng hoảng hốt, trong đầu lập tức nhớ đến chuyện hôm qua, lập tức giật mình lật người xuống giường, chỉ dùng nước lạnh tắm rửa sơ qua, súc

miệng vài cái rồi lập tức đi ra cửa trước.

Lô Uyển Chi vội

vàng gọi hắn lại, bảo hắn ăn điểm tâm, lúc này Tô Việt mới nhớ từ giữa

trưa hôm qua đến giờ hắn còn chưa ăn gì vào bụng, chỉ đón lấy một cái

màn thầu Lô Uyển Chi đưa tới rồi đi về hướng cửa hàng.



Uyển Chi càng thấy càng đau lòng, nhìn theo bóng lưng của hắn một lúc,

sau đó quay đầu bảo Tiểu Thúy lát nữa mua nhiều thức ăn để giữa trưa làm cho Tô Việt ăn.

Quả nhiên, chân trước Tô Việt vừa bước vào

cửa, thì phía sau quản gia mặt râu liền tới, làm hại hắn còn không có

thời gian xin phép nhạc phụ tình huống đêm qua đi Châu phủ.

Kỳ thực, sau khi Tô Việt nhìn thấy quản gia mặt râu không bao lâu thì

trong lòng hắn có chút buồn bực, lẽ ra chuyện buôn bán lớn như vậy, ông

ta tại sao không tới tiệm gạo ở Châu phủ mà mua đi, khả năng lớn nhất đó là người này muốn ăn quà đáp lễ, mấy cửa tiệm của Châu phủ đều là cửa

hàng của nhà giàu, trong mắt của bọn họ phỏng chừng cũng chướng mắt cái

vụ làm ăn mười thạch gạo này, quan trọng là bọn họ tuyệt đối sẽ không vì cửa mua bán này mà muốn nhét bạc cho người khác.

Cho nên

ngày hôm qua Tô Việt tùy cơ ứng biến nhét mười hai lượng bạc cho ông ta, bởi vì hắn cũng sợ chuyện này không thành, cho nên muốn chi mười hai

lượng bạc như đổ nước, chính hắn cùng lắm là sẽ bị nhạc phụ mắng một

trận là xong.

Cũng may chuyện tình tối hôm qua xử lý trật tự, vì thế chuyện về sau cứ như nước chảy thành sông, gặp mặt quản gia mặt

râu, hai người trò chuyện một lúc.

Nghe Tô Việt nói sẽ chấp nhận chuyện mua bán này, quản gia mặt râu cá trê cũng cười run râu.

Nói là người trẻ tuổi sức nhẫn nại có thể chịu đựng, Tô Việt lại khiêm tốn một hồi.

Quản gia mặt râu mặc dù cầm bạc của chủ tử nhưng cũng không đau lòng, đợi

tới khi Tô Việt báo giá xong, một đồng tiền cũng chưa trả giá, trực tiếp ký vào khế ước, thanh toán năm trăm lượng bạc, trong vòng năm ngày sẽ

nhanh chóng đem mười thạch gạo này giao đến tận nhà lão gia gia ở Hoạt

huyện.

Đương nhiên, Tô Việt cũng là người sảng khoái, ngay

tại chỗ đến gần xuất ra năm mươi lượng bạc vụng trộm nhét vào tay áo

quản gia mặt râu, trực tiếp nói nếu về sau có thời điểm cần đến hắn, lúc nào cũng chào đón, nếu hắn không có ở cửa hàng thì có người làm, tất cả đều như nhau.

Còn nói muốn mời quản gia mặt râu đi ăn bữa tiệc tối nhưng bị ông ta cự tuyệt.

Sau khi tiễn khách xong, Tô Việt mỉm cười, đầu tiên là bảo một gã sai vặt

ra roi thúc ngựa đi tới Châu phủ truyền tin, để bọn họ đem mười thạch

gạo giao hàng, sau đó là trở về báo tin.

Vừa đúng lúc cả hai

cha con Lô Dũng và Lô Uyển Chi đang dài cổ ngóng chờ, đợi đến khi nghe

Tô Việt đem