
nhấm nháp sự đau đớn.
Chung Hách ngồi xuống bên cạnh cô, chăm chú nhìn cô, dưới ánh đèn chiếu
sáng, trên trán cô là lớp mồ hôi thật mỏng, bờ môi cũng nhợt nhạt khác
thường. Cô mặc một thân quần áo màu đen khiến cho vẻ nhợt nhạt càng thêm nổi bật.
“Không sao chứ, không thoải mái?”
“…… Không có việc gì.”
Ánh mắt Vinh Nhung trở nên mơ hồ không có tiêu điểm, trông cô giống như
Du Hồn, một lúc lâu sau mới sợ hãi đưa bắt túm lấy tay áo của Chung
Hách. Chung Hách thụ sủng nhược kinh nhìn ngón tay cô hơi run rẩy, cô
đang chủ động chạm vào anh ?!
“Chúng ta đi thôi?”
Chung Hách thấy một loại cảm xúc giống như đang cầu xin ở trong mắt cô,
đây là lần thứ hai trong ngày anh ta nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của
cô. Anh ta có chút nghi ngờ, nhưng cũng có phần vui vẻ. Lúc này, anh ta
cảm thấy cô đang rất cần tới mình, khiến anh ta có cảm xúc như đạt được
thành tựu. Chung Hách cười lưu manh, “Vậy em phải cầu xin anh!”
Đôi mắt Vinh Nhung đen nhánh, lấp lánh nhìn anh ta, “Cầu xin anh ……”
Chung Hách trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt dời khỏi đôi mắt cô, liếc xuống
đôi môi đỏ tươi kia. Chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hầu kết chợt
động. Anh ta không kiềm chế nổi đưa tay ra muốn ôm cô, bàn tay vươn ra
nửa chừng còn chưa đặt xuống đã bị một âm thanh lạnh nhạt làm cho hoảng
sợ.
“Anh Chung muốn uống chút gì không?”
Vinh Hưởng không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau lưng hắn, Chung Hách
có chút xấu hổ quay đầu lại. Chỉ nhìn thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên,
nhưng vẫn là bộ dạng ôn hòa như cũ.
“Ơ, không, chúng tôi đang chuẩn bị rời đi.”
Tầm mắt của Vinh Hưởng rơi vào bàn tay Vinh Nhung đang nắm áo Chung
Hách, ánh mắt dần chuyển lạnh. Chung Hách cũng để ý được thay đổi này
của anh, nheo mắt suy tính.
Vinh Hưởng nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Vinh Nhung, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy, không ở nhà nữa sao?”
Vinh Nhung không mở miệng, từ sau cái đêm của bốn năm trước, cô đã ý
thức được điều gì đó không đúng. Cô còn cho là rồi mọi chuyện sẽ thay
đổi, hiện tại mới phát hiện, hóa ra mình càng để ý tới Vinh Hưởng hơn.
Cô không có cách nào đối mặt với anh, không có cách nào cùng anh nói
chuyện. Đối với tình trạng của anh lúc trước không khỏi kinh hoảng, sợ
hãi. Hành động của anh đêm đó, đã khắc sâu trong lòng cô.
Chung Hách nhìn Vinh Nhung cứ siết chặt tay áo của mình mà không nói lời nào, thoáng nhíu mày, nhìn sang Vinh Hưởng mỉm cười, “Nhung Nhung vẫn
luôn ở trong ký túc xá, hình như cô ấy không được thoải mái, tôi định
đưa cô ấy về trường trước.”
“Không thoải mái thì phải ở trong nhà.”
Vinh Hưởng nhìn chằm chằm Vinh Nhung, nói ra một câu không cho phép cự
tuyệt. Chung Hách có chút không vui, người đàn ông này từ lúc xuất hiện
đã khiến anh ta không thoải mái. Mặc dù là người của nhà họ Vinh, từ lúc bước vào cửa đã cư xử với mọi người khiêm tốn lễ độ, thế nhưng anh ta
lại cảm thấy người kia luôn lộ ra vẻ lạnh lẽo. Hơn nữa, hình như đối với mình rất có địch ý?
Tống Hải Thanh đi tới, Vinh Nhung trực tiếp chạy vụt qua Vinh Hưởng nói
với Tống Hải Thanh, “Con về ký túc trước, sáng mai còn có lớp.”
Tống Hải Thanh như có như không liếc về phía Vinh Hưởng, Vinh Hưởng lại
làm như không có chuyện gì mà ngồi lên ghế salon, ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch cái bật lửa, làm ra bộ dạng không hề có hứng thú đối với cuộc
đối thoại bên này. Tống Hải Thanh hớn hở gật đầu, dặn dò Chung Hách,
“Nhất định phải đưa Nhung Nhung tới ký túc an toàn đó.”
“Dì yên tâm, vậy bọn con xin phép đi trước.”
Vinh Nhung chủ động đưa tay nắm lấy bàn tay hơi lạnh của anh ta, lông
mày Chung Hách càng chau lại, giống như đang có tâm sự, đưa cô rời khỏi
biệt thự nhà họ Vinh.
*
Chung Hách nhìn cái bóng của cô trên cửa kính xe, rốt cuộc cũng lên
tiếng cắt đứt không khí trầm mặc, “Em và anh trai quan hệ không tốt
sao?” Hành động của hai anh em bọn họ hình như hơi kỳ quái? Cảm xúc trốn tránh của cô càng khiến anh ta tò mò, người con gái này rốt cuộc ở
trong nhà họ Vinh đảm nhận vai trò gì? Tại sao đối vứoi mỗi người trong
nhà họ Vinh đều giống như mơ hồ xa cách.
Vinh Nhung vẫn nhìn vào bóng đêm ngoài cửa kính tới ngẩn người, thật lâu mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Chung Hách kinh ngạc, sự nhiệt tình trước khi tới nhà họ Vinh giống như
bị dập tắt trong nháy mắt, cô gái này lại bắt đầu phủ lên mình cái dáng
vẻ xa cách. Vinh Nhung từ từ quay đầu lại nhìn anh ta, suy nghĩ một chút mới nói ra, “Anh ấy là anh cùng cha khác mẹ của em.”
Chung Hách sáng tỏ, cha anh ta mấy năm trước mới tới thành phố N nhậm
chức, đối với việc của nhà họ Vinh biết rất ít. Nhưng mà cũng có thể
đoán được, loại gia đình như vậy nhất định có quan hệ phức tạp, cũng
chẳng lạ.
“Ai, về sau ở trước mặt ba mẹ em anh nên cố gắng tỏ ra chúng ta đặc biệt thân thiết mới được?”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Vinh Nhung, Chung Hách cười mập mờ,
“Hành động của em lúc ăn cơm, không phải muốn tạo ra cảm giác chúng ta
rất ‘thân thiết’ hay sao?”
Vinh Nhung trong lòng buồn bực, hành động như vậy đúng là thật ấu trĩ,
nhưng mà đã cố tình, lại còn vụng về như vậy. Khẳng định