Duck hunt
Giai Thoại Anh Và Em

Giai Thoại Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324342

Bình chọn: 9.00/10/434 lượt.

Vinh Hưởng vừa

nhìn đã hiểu. Cô dán mặt vào cửa sổ xe, trong lòng chua xót, “Chung

Hách, anh …… đã yêu người nào chưa?”

Chung Hách nhíu mày, giống như đang hao tâm tổn sức suy nghĩ, “Hình như

chưa, nhưng có lẽ về sau sẽ có.” Tâm tư anh ta hỗn loạn nhìn về phía cô, vài sợi tóc hỗn độn che khuất gò má trắng nõn. Chỉ có thể mơ hồ nhìn

thấy bóng cô tịch mịch trên cửa sổ, trong đầu Chung Hách là những suy

nghĩ rối rắm, giờ phút này trong ngực anh có một cảm xúc kỳ lạ, giống

như tim anh bị ai gãi nhẹ.

“Thật tốt.”

Vinh Nhung cười nói hai chữ, Chung Hách không hiểu chuyện gì. Không yêu ai, thật tốt?

*

Vinh Hưởng đứng trước cửa sổ sát đất, bầu trời đầy sao, cao vời vợi, cảm giác mất mát ùn ùn kéo tới, bốn năm, cuối cùng cũng trở về …… Điếu

thuốc dang dở còn trên tay, anh chậm rãi đưa lên miệng hút. Từ từ thở ra một hơi, xoay người đã thấy dáng vẻ giảo hoạt cười như không cười của

Tô Mộng.

Vinh Hưởng không thèm để ý tới cô ta, trực tiếp ngồi lên ghế sofa, cầm

lấy kính không gọng, bộ dạng từ chối tiếp khách. Mở laptop ra làm chuyện của mình.

Tô Mộng cười trộm bước đến, “Thì ra là Nhung Nhung lớn như vậy ……” Thấy

người bên cạnh cúi đầu, ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, không hề

để ý tới mình. Tô Mộng bĩu môi, có chút nhàm chán, “Vinh Hưởng, sao anh

có thể đối xử với em như vậy. Người ta bỏ mặc ba mẹ, theo anh từ nơi xa

xôi về đây báo thù ……”

Vinh Hưởng trừng mắt với cô ta, Tô Mộng che miệng lại, nói vòng vo, “Câu chuyện vương tử báo thù, rất kích thích, vì sao không dùng cái tên này

để hành động. Ai, nhưng mà chúng ta phải quyết định trước, tới lúc đó

anh sẽ làm tư liệu sống miễn phí để em viết tiểu thuyết.”

Vinh Hưởng thở dài, nhìn kẻ không đáng tin cậy kia, “Em xác định sẽ không làm hỏng việc?”

“… Anh tuyệt đối sẽ không tìm được người thứ hai hiểu hơn em về Tâm Lý Học độc ác của các bà mẹ kế!”

Khuôn mặt Tô Mộng kích động, trong mắt lóe ra tia hưng phấn. Vinh Hưởng

cau mày, đáng nhẽ không nên nhát thời mềm lòng mang theo con bé phiền

phức này về. Nhưng mà phải tìm người trừng trị Tống Hải Thanh, ai bảo cứ như người phụ nữ ma quỷ mà quẩn bên cạnh anh. Tô Mộng vừa lấy ra mặt nạ cẩn thận đeo lên mặt, vừa thì thầm, “Đáng tiếc hoàng tử đã trở về quá

muộn …, công chúa không kịp đợi nữa rồi.” Cô cũng đã cẩn thận quan sát

cả một tối, cái tên Chung Hách đó đúng là cố ý đụng chạm Vinh Nhung

thường xuyên nha.

Ngón tay đang gõ bàn phím dừng lại, đôi mắt dưới chiếc kính trở nên lạnh lẽo, “Hình như anh nhớ số điện thoại của mẹ em là 02——”

“Được rồi, được rồi em biết rồi.” Tô Mộng la to không cho anh nói tiếp,

lần nào cũng dùng chiêu này, bắt được thóp của cô sợ bị lôi về. Tô Mộng

ngoan ngoãn lê dép, ngẩng mặt đề phòng mặt nạ rơi xuống. Từng bước đi về phía cửa, suy nghĩ một chút lại thò đầu vào, “Vinh Hưởng, anh chừng nào thì nói cho em biết một chút về quá trình H của bọn anh, em thấy gần

đây tạp văn rất được ưa chuộng, người ta không có kinh nghiệm, coi như

anh làm phúc ……” Thấy mặt ai đó càng lúc càng đen, Tô Mộng vội vàng giơ

tay lên làm động tác sorry, vội vã đóng cửa. Trong lòng thầm mắt, cái đồ tính tình thối tha, trách không được Nhung Nhung vứt bỏ anh để đi với

tên mặt trắng, hừ hừ ……

*

Cuộc sống của Vinh Nhung vẫn trôi qua như thường lệ, người kia không hề

có dấu hiệu gì, giống như anh vẫn chưa hề trở về. Trái tim Vinh Nhung

vừa mong mỏi, vừa thấp thỏm bất an. Cô tự kinh bản thân, vì sao đã như

vậy còn không chết tâm. Năm tư thời gian lên lớp càng ngày càng ít,

nhưng mà cho dù thời gian trống có nhiều hơn nữa Vinh Nhung cũng không

muốn trở về nhà họ Vinh. Hơn nữa bây giờ còn có thêm hai người kia, cô

càng không muốn trở về.

“Vinh Nhung, anh cậu tới tìm.”

Tâm trạng Vinh Nhung căng thẳng, chậm rãi quay đầu về phía bên ngoài lớp học. Vinh Hưởng đứng ở cửa sau phòng học nhìn cô cười, cười như vậy,

giống như hồi thiếu niên lúc anh vẫn còn yêu cô. Vinh Nhung nắm chặt

tay, đi về phía anh. Sau buổi tối hôm đó bọn họ cũng không gặp nhau,

thậm chí tối hôm còn kỳ lạ tới mức một chữ cũng không nói cùng nhau.

“Có rảnh không? Đi với anh một chút.” Vinh Hưởng mang bộ dáng anh trai

tốt, kiên nhẫn hỏi ý kiến cô, bước chân lại đi trước dẫn đường. Chỉ để

lại cho cô bóng lưng của anh.

Vinh Nhung không có biện pháp cự tuyệt, phải nói là cô không mở miệng

được mà cự tuyệt. Rối rắm theo chân anh, chỉ cần anh nhìn cô thôi, là cô đã không thể nói được câu nào rồi.

Hai người đi dạo xung quanh hồ nhỏ trong sân trường, liễu xanh mềm mại

rủ xuống mặt hồ, khuấy lên từng đợt sóng lăn tăn. Cũng giống như tâm

trạng của cô lúc này, rối ren phức tạp.

Bóng dáng anh cao lớn chặn lại ánh mặt trời chói mắt, giờ phút này ở chỗ anh không nhìn thấy Vinh Nhung mới dám len lén nhìn anh. Tham lam mà cố chấp, giống như muốn đem bốn năm đã mất bù lại.

Vinh Hưởng chợt quay đầu, ánh sáng chói lòa bỗng chiếu thẳng vào khiến

cô hoa mắt, khiến cho ngũ quan của anh mơ mơ hồ hồ không thấy được rõ.

Chỉ nghe thấy tiếng anh trầm ổn, “Buổi tối có rảnh không? Giúp anh được

chứ?”

Vinh Nhung giơ tay lên theo bản