
u trong điện thoại Nguyễn Chính Đông hơi do dự,
gọi một tiếng “Giai Kỳ”, Cô lại vẫn như trước, hỏi anh: “Ồ, là anh à, hôm nay
có gặp mấy cô y tá xinh đẹp nào không?” Nói những chuyện đâu đâu bên ngoài lề.
Cho nên Nguyễn Chính Đông dường như cũng thoải mải trở lại, cứ thế nói mấy
chuyện linh tinh bên lề, từ trước đến nay anh cứ vô công rồi nghề như thế,
chẳng có một câu nghiêm chỉnh nào. Một lúc lâu sau cô mới ừ một tiếng, thể hiện
rằng mình đang nghe. Cô cứ đi đi lại lại, từng vòng từng vòng, hai bên là vô số
các cánh cửa phòng ăn, lộ ra ánh sáng chóng mặt, sau những cánh cửa kính mờ,
còn có tiếng cười nói loáng thoáng. Nhà hàng vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có
người phục vụ nâng chiếc khay đi qua người cô, những anh chàng mặc đồng phục
tuấn tú, nghiêng người tránh cô, trên tay là một chiếc đĩa thức ăn tỏa hương
thơm mê người……….Giai Kỳ đột nhiên thấy đói, có sự kích động muốn lập tức ăn
một bữa thật no. Chỉ nghe thấy Nguyễn Chính Đông đang nói chuyện phiếm trong
điện thoại——Hành lang dán dấy dán tường màu xám bạc, trên giấy dán tường có
những bông hoa nho nhỏ, bị ánh sáng chiếu rọi, mỗi cánh hoa đều như lồi ra,
Giai Kỳ dùng tay sờ sờ, mới biết kỳ thực là bằng phẳng. Cô sờ sờ mấy bông hoa
đó, những cánh nho nhỏ, nền màu bạc hoa màu xám bạc, cô nhìn một lúc lâu, mới
nhận ra đó là hoa hông, từng bông từng bông, chen chúc theo thứ tự, nở ra trên
tường. Cô lại nhất thời cảm thấy hoài nghi, lại cảm thấy nửa đêm ngày hôm đó,
mình không hề nhận được điện thoại của Nguyễn Chính Đông, anh cũng không hề nói
câu nói đó, mọi thứ đều chưa từng xảy ra——Nhưng cuối cùng cô ngắt lời anh, hỏi:
“Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Chính Đông đờ ra một lúc.
Cô nói tiếp: “Một lát nữa tôi đến bệnh viện, mang cho anh một ít đồ ăn đêm, anh
muốn ăn gì?”
Anh không trả lời, chỉ hỏi: “Cô ở nhà không?”
Cô nói: “Ừ, đang ở nhà, hay là tôi làm cho anh ít há cảo.”
Anh im lặng rất lâu, mới nói: “Tôi muốn ăn há cao nhân cây tể thái.”
Giai Kỳ cuối cùng cười lên, chỉ nói: “Mùa này, tôi tìm đâu là cây tể thái mà làm
há cảo cho anh chứ.”
Anh lập tức trả lời vui vẻ: “Vậy nhân rau cải thảo cũng được.”
Giai Kỳ nói: “Anh ngốc thế, làm gì có há cảo nhân rau cải thảo chứ, chỉ có sủi
cảo nhân rau cải thảo thôi.”
Anh ngập ngừng một lúc: “Giai Kỳ?”
“Ừ?”
“Em đang khóc à?”
Cô nói: “Đâu có.” Bây giờ mới phát hiện ra giọt nước mắt lạnh lẽo đã rơi xuống
mu bàn tay, từng giọt từng giọt long lanh trong veo, vốn cho rằng đang khóc
thật, lấy tay lau, kết quả là nước mắt càng chảy nhanh hơn, cô cũng không biết
vì sao, chỉ cảm thấy buồn, dù thế nào cũng không thể kìm được nước mắt, ngồi
xuống dứt khoát, chỉ im lặng không nói.
Anh hỏi: “Em sao thế?”
“Em không sao.” Giai Kỳ hít một hơi: “Lát nữa em đến.”
Vội vàng ngắt điện thoại, đi vào phòng vệ sinh trang điểm lại rồi mới đi vào phòng
ăn, Mạnh Hòa Bình đang hút thuốc. Ánh đèn ảm đạm trong phòng ăn, khói thuốc
trắng đục bao vây lấy anh, không nhìn rõ khuôn mặt anh.
Cô chầm chậm đi lại gần, giống như là sợ làm kinh động cái gì đó.
Hộp thuốc bị anh tiện tay vứt trên bàn, khói thuốc, vỏ bao màu tím hồng, cô nhớ
đến bông hoa trà trên hộp thuốc năm đó,
Trong một khoảng thời gian rất dài, mỗi lần nhìn người bên cạnh hút loại thuốc
này, cô đều không kìm được nhìn. Nhưng về sau loại thuốc này dần dần ít đi,
cuối cùng ngừng sản xuất rút ra khỏi thị trường.
Có rất nhiều rất nhiều thứ trên thế giới này, cuối cùng đều dần dần mất đi theo
thời gian, bị con người lãng quên, không còn nhớ đến nữa.
Anh nói với cô “Xin lỗi”, dập điếu thuốc trong tay, cô mỉm cười, nói: “Không
sao.”
Khách sáo như vậy, lịch sự tôn trọng nhau như khách, nhưng ở giữa lại ngăn cách
bỏi một con đường dài đau khổ, không thể nào trở về trước đây được nữa.
Cuối cùng anh lái xe đưa cô về, Giai Kỳ nhìn tòa siêu thì ánh đèn rực sáng ở xa
xa, nói: “Cho em xuống ở đây, em đi mua chút thức ăn.”
Anh nói: “Đã muộn như vậy rồi?”
Cô gật gật đầu, không hề giải thích.
Cô mua cần tây và nhân thịt, còn có vỏ bánh, sau bắt taxi về nhà rửa tay, rồi
bắt đầu làm há cảo.
Trải vỏ bánh ra, đặt nhân và, sau đó túm lại, những cái há cảo hình tròn, gọn
gàng xếp vào trong đĩa, đếm một lát đã có 20 cái, liền không làm nữa. Đứng dậy
đun nước, không có canh gà, đành dùng bột gia vị gà, cho vào rong biển, cuối
cùng há cảo chín hết mới cho thêm một chút ràu ngò màu xanh, đặt vào trong
chiếc bình giữ nhiệt, lại mặc áo khoác lên đi ra ngoài,
Đến bệnh viện đã là hơn 10h, hành lang yên ắng, cô đứng ngoài phòng bệnh gõ
cửa, cứ cảm thấy mình hơi ngốc, còn cầm theo bình giữ nhiệt.
Sau cánh cửa không chút tiếng động, cô lại gõ một lần nữa, vẫn không có trả lời.
Liền đi đến chỗ mấy y ta hỏi, y tá trực ban nhẹ nhàng nói với cô: “Hình như đã
ra ngoài rồi.”
Giai Kỳ nhìn đồng hồ, đã 10h40 rồi, muộn như vậy đi đâu chứ? Không phải không
tức cười, anh ta vẫn là một bệnh nhân.
Cô lấy điện thoại ra, tìm tên Nguyễn Chính Đông trong danh bạ, chần chừ một
lúc, cuối cùng vẫn không ấn phím gọi đi. Thế là ngồi ở hàng ghế hành lang đợi,
ô