
Nhưng trong khoảng khắc đó, cánh cửa đóng kín một lần nữa đột nhiên được mở ra,
thò vào một khuôn mặt trẻ trung, tràn ngập nụ cười như ánh mặt trời, kèm theo
vẻ trêu đùa, dương dương đắc ý nói lớn: “Em bắt được rồi nhé.”
Không ai có thể xui xẻo hơn cô được nữa? 6h sáng quần
áo xộc xệch, trong lòng còn ôm một chiếc gối to màu trắng, chân trần đứng trước
chiếc giường rộng lớn của Nguyễn Chính Đông, còn trên giường thì lộn xộn, một
chiếc gối khác sắp rơi xuống, chăn thì kéo lòng thòng từ trên giường xuống dưới
đất, nhìn thấy cảnh này đều có thể làm cho người khác thỏa sức tưởng tượng.
Cái tên chết giẫm ở ngoài cửa giơ tay len che mắt một cách rất hợp tác, rêu
rao: “Em chưa thấy gì hết, chưa thấy gì hết.” Từ những khe hở giữa ngón tay có
thể thấy một đôi mắt đang đảo quanh, Nguyễn Chính Đông dở khóc dở cười, kéo cậu
ta ra ngoài: “Chúng ta đi ăn sáng.”
“Anh không thay quần áo sao?”
“Cậu xuống dười lầu đợi anh.”
“Được........40 phút có đủ không? Hay là một tiếng? Không phải vội, đúng lúc em
có thể chạy thể dục buổi sáng mấy vòng dưới lầu, anh yên tâm, cứ từ từ, từ từ
nhé.........”
Nguyễn Chính Đông cuối cùng không thể nhẫn nhịn được, quát : “Ngô Bách Úc!”
“Em đi đây, em đi trước nhé........” Ngô Bách Úc nhanh nhẹn tránh ra bên cạnh
cửa, cuối cùng quay đầu hướng về phía phòng ngủ, không chịu từ bỏ ý định đen
tối nói lớn : “Vị tiểu thư này, xin lỗi nhé!”
Trước khi Nguyễn Chính Đông nổi cơn thịnh nộ, cậu ta nhanh chóng chuồn mất một
cách suôn sẻ.
Để lại Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông hai mắt nhìn nhau
Anh giải thích nói : “Cái tên tiểu tử này, cãi nhau với gia đình, cố ý hỏi em
gái tôi địa chỉ nơi này, chạy đến đây trốn cha mẹ. Vẫn còn là trẻ con, không
giữ được cái miệng.”
“Ừ......” Ngược lại Giai Kỳ cũng chẳng quan tâm, “Tôi đi đánh răng.”
Cô còn phải đi làm nữa, không thể đi muộn.
Kết quả là hôm đó vẫn đi làm muộn, ở cổng khu chung cư đó không thể bắt được
taxi, đành đi bộ rất xa rồi đi tàu điện ngầm. Sau khi đến công ty còn bị Châu
Tịnh An nhìn chằm chằm với ánh mắt như phát ra lửa: “Thành thật khai mau, tối
qua chơi đùa phong lưu ở đâu hả? Nhìn cô đến quần áo cũng không thay, khuôn mặt
thiếu ngủ, thành thật khai báo sẽ được tha thứ!”
Nhắc đến điều này Giai Kỳ bực mình: “Tôi còn chưa hỏi cô đó, tối qua chơi bời
phong lưu ở đâu hả? Di động thì ngoài cùng phủ sóng, điện thoại bàn thì không
nghe máy.”
Châu Tịnh An than thở: “Đừng nhắc đến nữa, tối hôm qua tôi lại đi xem mặt,
nhưng gặp phải hàng cao cấp. Ăn cơm xong ngay cả phần ai người ấy trả cũng
không chịu, còn đợi tôi thanh toán, hại tôi không có tiền đi taxi, đúng lúc
điện thoại lại hết pin, muốn tìm người cứu giúp cũng không được, đành phải cố
gắng đợi chuyến xe bus cuối cùng để về nhà, đúng là khổ sở.”
Giai Kỳ thấy buồn cười: “Sao cô toàn gặp phải hàng cao cấp thế ?”
Châu Tịnh An lườm cô: “Cô nghĩ ai cũng may mắn như cô, có thể gặp được người
như Nguyễn Chính Đông sao?”
Giai Kỳ nói: “Nguyễn Chính Đông ngoài việc có tiền ra thì tốt ở điểm nào chứ?”
Châu Tịnh An khẩu khí như là “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”* : “Cô như thế
gọi là có phúc mà không biết hưởng.”
Không đợi Giai Kỳ trả lời, Châu Tịnh An đã có việc bị gọi đi, Giai Kỳ cầm cốc
trà lên đờ đẫn
Từ lúc rời xa Mạnh Hòa Bình, cô vẫn luôn cho rằng, bản thân mình đã không còn
duyên phận với hạnh phúc
Khi còn trẻ, luôn có chút ngây thơ, cho rằng cái gì cũng có thể nắm trong tay,
thứ hạnh phúc đó, sẽ tồn tại mãi mãi cùng trời đất.
Mạnh Hòa Bình chỉ ở Đông Phố có ba ngày, thời tiết luôn xấu, ẩm ướt âm u lạnh
lẽo, lúc nào cũng có mưa rơi lất phất. Hàng ngày vào lúc hoàng hôn khi ăn cơm
xong, ba người ngồi trong nhà xem tivi, cô thì ngồi bên bếp lò nướng khoai lang
cho anh ăn, còn có cả củ mã thầy. Những củ mã thầy nhỏ được nướng nóng hổi, đẩy
đi đẩy lại trên hai tay, lúc bóc vỏ bỏng đến nỗi thở liên tục. Cha Giai Kỳ lấy
cái mâm làm ấm một bình rượu ngon, chia cho hai người bọn cô mỗi người một cốc.
Cứ ăn mã thầy uống rượu như thế, Mạnh Hòa Bình luôn khen là tràn đầy phong cách
cổ.
Mạnh Hòa Bình thích ăn nhất là món cua chiên của cha cô, nho nhỏ, không to hơn
nắp của lọ mựa bao nhiêu, nhưng xốp giòn rất ngon miệng.
Sau này khi tiễn anh ra bến tàu hỏa, Giai Kỳ chủ ý nhờ cha làm rất nhiều đưa
cho anh ăn trên đường.
Hôm đó trời mưa nhỏ, Trạm tàu ngày tết từng biển người núi người, phòng đợi tàu
người đông như đi tránh nạn, nói chuyện phải nói to đối phương mới nghe thấy.
Vì thế họ chỉ nhìn nhau âm thầm, qua một lúc lâu, anh mới cười cười nói : “Gọi
điện cho anh.” Dường như cũng không cần nói gì khác nữa, những điều anh muốn
nói cô đều biết, còn cô nghĩ gì anh cũng đều hiểu.
Anh không về nhà mà đi Thẩm Dương ăn tết, vì công việc mà hàng năm cha mẹ anh
đều ở Thẩm Dương.
Có nhiều việc anh không giấu diếm cô, nhưng khi nói với cô đều chỉ nói qua loa
vào trọng tâm.
Đến đại học năm thứ 4 bắt đầu đi thực tập, kỳ nghỉ quốc tế lao động cũng không
được nghỉ, công ty sắp xếp cô với mấy đàn anh tới Thẩm Dương công tác., còn
Mạnh Hòa Bình đúng l