
t? Một người nữa là ai?” Hôm nay vị tiểu
thư rơi xuống nước tên là Thái Thanh, chẳng biết từ lúc nào cũng đã đứng ở mũi thuyền, chính là Tập Lan Cửu công chúa, từ nhỏ đã được học binh
pháp quân sự, thông tuệ không thua kém gì vị Tập Lan Tam hoàng tử đã bị
Lâm Phong giết chết, cũng chính bởi vì thế, sau khi Tập Lan Tam hoàng tử chết đi, nàng trở thành mục tiêu của những quốc gia khác.
Bất quá, nếu những quốc gia khác muốn đối phó với vị công chúa này
cũng không phải là không thể, nội bộ Tập Lan nhất định là phải có gian
tế thân phận địa vị tương đối cao, người bình thường thì không cách nào
đến gần vị công chúa này được, lại càng không thể biết bản lãnh của
nàng.
Mặt khác, Dịch Bắc Phi cùng nàng thương thảo chiến thuật, chiến thuật chống đỡ ngoại địch của Tập Lan đa phần xuất phát từ đầu óc của nàng
ta, nhưng thân thể nàng vốn không tốt, hơn nữa tính tình lại đa sầu đa
cảm, tấm lòng mềm yếu, phải chăng thiên phú có thiếu sót?!
Dịch Bắc Phi lắc đầu thở dài nói: “Công chúa chẳng lẽ không biết Bắc
Thần Thiên ngoại mạo như nào, còn muốn mạt tướng nói lại lần nữa?! Hôm
nay, nếu công chúa sớm giữ Bắc Thần Thiên lại thì chúng ta cũng không
cần lo lắng chuyện lớn như vậy. Chẳng lẽ công chúa không biết mục đích
chuyến đi lần này của chúng ta? Nếu như, nếu như Tập Lan diệt vong, còn
mặt mũi nào khai báo với liệt tổ liệt tông Tập Lan?”
Tập Thái Thanh thần sắc ảm đạm, cắn cắn môi nói: “Thái Thanh hiểu,
lúc đến Thái Thanh đã xem địa lý Bắc Thần, vượt qua hồ này chính là Hồng Sa Sơn, nghe đồn trên núi có thế lực đạo phỉ không nhỏ, nếu thân phận
ba người kia đúng như lời tướng quân, Bắc Thần Thiên nói không chừng
cũng tìm đường lên trên đó, tướng quân chỉ cần tới trước giăng thiên la
địa võng, ta tin bọn họ không thể nào chạy trốn được.”
“Công chúa có ý cùng hợp tác với những tên đạo phỉ? Này… Chỉ sợ không ổn, những người đó làm sao có thể tin được?” Dịch Bắc Phi chau mày nói.
“Tướng quân, lũ đạo phỉ không phải có đạo lý thấy tiền sáng mắt sao,
chỉ cần chúng ta cho bọn chúng nhiều tiền, để bọn họ nhượng lại sơn trại có gì khó?” Nàng tính toán rõ ràng, Dịch Bắc Phi thầm khen ngợi Cửu
công chúa thật sự tính toán tỉ mỉ, cụ thể, rất biết nắm bắt đại cục, rồi lại cảm thán, nếu như nàng không đa sầu đa cảm như vậy, không muốn nhìn thấy cục diện chết chóc, có lẽ lúc này Tập Lan cũng không phải là một
quốc gia gần diệt vong.
Ai, thiên mệnh a! Đến nước này, Cửu công chúa muốn giấu diếm mình như nào nữa? Lập tức phân phó hai phó tướng: ” Bảo vệ công chúa cho tốt,
tuyệt không thể có bất kỳ sai sót nào!”
Tập Thái Thanh nhìn bờ sông đằng xa, tựa hồ cảm thấy xế chiều kia có mùi vị máu tanh, nhíu mày, lắc đầu vào khoang trong.
Dịch Bắc Phi sai người thu binh, đem thuyền tới bờ bên kia tập hợp
nhân mã, để lại Cửu công chúa cùng hai vị tướng, đi trước đến Hồng Sa
Sơn.
Đêm khuya tĩnh lặng, cạnh một khối đá lớn ở bên hồ, hai binh sĩ trực
đêm thấy buồn ngủ, đang muốn oán trách sao giờ thay ca còn chưa tới,
trong hồ đột nhiên hiện ra hai bóng đen! Giật mình không kịp phản ứng,
đã bị hai đao một tả một hữu chém bay.
May là lúc này nhiều thủ binh đã rời đi, mặc dù động tĩnh không nhỏ, nhưng cách thuyền khá xa nên cũng không ai phát hiện ra.
“Ta phỉ nhổ! Dịch Bắc Phi đáng chết, dám để ta ngâm nước hồi lâu,
thiếu chút nữa thì phù thũng, khoản này ta nhớ kỹ!” Thanh âm nữ nhân
vừa thanh thúy lại âm trầm, không phải là Lâm Phong thì là ai? Người bên cạnh nàng cũng đã ngâm nước tới suýt tắt thở, dĩ nhiên là Bắc Thần
Thiên.
“May mà nàng nghĩ ra, cũng coi như Dịch Bắc Phi quá khinh địch, ngay
dưới thuyền mình lại không lục soát chút nào, nếu bọn họ tra xét, hai
chúng ta có chắp cánh cũng không thể bay.” Bắc Thần Thiên thầm nghĩ may
mắn, vỗ vỗ ngực thở ra một hơi, lần này coi như đủ mạo hiểm, bất quá
cũng không có biện pháp khác, Lâm Phong có thể nghĩ ra được điểm tử này, cũng đã là vô cùng may mắn.
Lâm Phong cười dịu dàng nói: “Chưa từng nghe qua câu nói: Nơi nguy
hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn họ khẳng định nằm mơ cũng không nghĩ ra chúng ta thậm chí có gan tới đáy thuyền bọn hắn giết người lúc
nửa đêm.”
Nguyên lai hai người sau khi lẻn vào cỏ lau, Dịch Bắc Phi liền phái
vài chiếc thuyền con đi chặn đường, hai người bọn họ bơi nhanh thế nào
cũng không thể nhanh hơn thuyền mà tới bờ bên kia trước được, cho dù có
lên bờ được cũng sẽ khiến cho Dịch Bắc Phi thấy rõ mục tiêu, bám đuổi
trên bộ cũng dễ dàng hơn. Nghĩ tới đây Lâm Phong quyết định nhanh, đề
nghị hai người dùng độ khí dưới cỏ lau, bơi tới phía dưới thuyền bè bọn
hắn, khi đó đã là hoàng hôn, màu sắc hồ nước lộ ra vẻ thâm trầm, nếu như chú ý tới bờ bên kia, căn bản nhìn không ra hai người ẩn nấp.
Trước sau trên bờ hồ đều có người của Dịch Bắc Phi chặn đường, hai
người không dám hành động thiếu suy nghĩ, không thể làm gì khác hơn là
ngâm mình trong nước đến đêm, Dịch Bắc Phi chỉ nghĩ bọn họ đã trốn
thoát, không hề nghĩ tới căn bản là bọn họ đang ở dưới lòng bàn chân
mình!
Rồi đợi đến khi Dịch Bắc Phi dẫn người lên Hồng Sa Sơ