
ả khi hỏi đến một người
phụ nữ trung niên tan làm ca đêm, chị ta gật đầu nói: “Một chiếc ôtô nhỏ màu
trắng hả? Một tối không lâu trước đây sau khi ra ca tôi có nhìn thấy.”
Người phụ nữ này nói, đêm đó sau khi tan làm chị ta
đang đi xe đạp về nhà, một chiếc ôtô nhỏ màu trắng hốt ha hốt hoảng chạy qua từ
đằng sau, suýt chút nữa đâm vào chị ta. Khi đó chị ta còn chửi một câu: “Nhạy
nhanh vậy đi lượm tiền à!”
Sau đó chị ta tiếp tục đạp xe, đến một khúc cua rẽ vào
con đường nhỏ nơi chị ta sống, lại trông thấy một chiếc ôtô con đậu dưới bóng
cây đằng xa phía trước mặt. Phía trên hàng ghế sau đặt song song hai chiếc gối
tựa hình trái tim màu đỏ tươi, khiến chị ta nhận ra đó là chiếc xe sém tông
phải mình ban nãy. Cửa xe bên ghế lái mở rộng, có một cô gái đứng trước cửa xe
đang cúi người hướng vào bên trong kéo cái gì đó. Chiếc gối ôm màu đỏ che khuất
tầm mắt nên chị ta không nhìn được cái cô gái kia kéo là gì. Chỉ cảm thấy cô ta
dùng sức rất lớn, vẻ như muốn kéo thứ gì đó rất nặng. Rồi lại đứng thẳng người
lên tay không đóng cửa. Dường như phát hiện ra cái nhìn chăm chú tò mò của chị
ta, cô gái kia nhìn về phía chị liếc mắt một cái xong lập tức xoay người đi về
hướng ngược lại, bước chân gấp gáp hối hả.
“Lúc đó tôi cảm thấy cô ta có chút kỳ cục, nhưng cũng
không để tâm lắm. Bởi vì đã về đến nơi, tôi vội vàng lên lầu vào nhà, gia đình
tôi ở khu nhà kia kìa.”
Khu chung cư người phụ nữ trung niên kia chỉ đến nằm
cách địa điểm phát hiện vụ tai nạn giao thông chỉ độ hơn trăm mét. Cảnh sát
điều tra nhìn qua, lại hỏi chị ta một câu: “Chị có chú ý đến điểm đặc trưng gì
của cô gái kia không? Tỉ như mặc quần áo màu gì?”
Người phụ nữ trung niên trả lời không cần suy nghĩ:
“Màu tím, vốn dĩ ở trong bóng cây tôi không nhìn ra cô ta mặc đồ màu gì. Thế
nhưng khi cô ta chạy về phía đằng kia, vừa hay có một ngọn đèn đường, là màu
tím nhạt. Đúng rồi, biển số của chiếc xe đó tôi còn nhớ rõ hai số sau.”
“Ồ, vậy là hai số nào?”
“Là 18, vừa đúng số tuổi của con gái tôi năm nay.”
Số xe của Dương Quang, phần đuôi đúng là 18, các chi
tiết trên phương diện khác cũng đều ăn khớp. Rõ ràng cô nàng vận đồ tím kia sau
khi hoảng sợ trốn khỏi hiện trường tai nạn, đã đem xe đỗ tại con đường nhỏ vắng
lặng này, sau đó đem Dương Quang đang say mèm bất tỉnh ngồi trên ghế phụ kéo
sang ghế lái chính, giá họa cho anh.
Vụ án đến đây, có thể nói về cơ bản chân tướng đã rõ
ràng. Mặc dù tạm thời không tìm ra cô nàng áo tím không danh không tính không
thân phận kia, nhưng tình nghi trên người Dương Quang đã có thể loại bỏ. Anh
nhanh chóng được phóng thích. Có điều người mặc dù không phải do anh tông,
nhưng chiếc xe gây án là của anh, anh cũng có trách nhiệm bồi thường nhất định
trong chuyện này. Bất quá đối với vợ chồng nhà họ Dương mà nói, con trai có thể
thoát khỏi họa tù tội là tốt lắm rồi, bồi thường chút tiền không tính là gì,
coi như chi tiền xả xui là xong.
Sau khi Dương Quang khôi phục tự do, Bạch Lộ vẫn không
gặp anh. Cô từng thu hết dũng khí thử gọi vào di động của anh một lần, nhưng
lại bị báo số điện thoại đã không còn sử dụng. Anh đổi số điện thoại mà không
báo cho cô, thái độ không nói cũng biết. Cô hiểu, mình đã không cần phải đi tìm
anh làm gì nữa.
Việc đã đến nước này, có lẽ kết cục im lặng cũng chính
là kết thúc tốt nhất.
Hoa dành dành mùa hạ bừng nở từng bông từng bông to
tròn, hương thơm tràn ngập đất trời. Đêm khuya mát lạnh ngát hương hoa, Bạch Lộ
một mình dựa vào cửa sổ, nhìn ngắm mảnh trăng non trên bầu trời, lưỡi liềm bằng
bạc hơi ẩm ướt, tựa như đôi mắt đẫm lệ vừa khóc xong, gieo rắc ánh sáng trong
vắt thê lương.
Nhìn rồi lại nhìn, cô lặng lẽ rơi lệ.
Tháng tám giữa hè, ánh mặt trời đặc biệt gay gắt. Con
đường dưới ánh nắng chói chang nóng đến độ cơ hồ khiến người ta không thể đứng
vững, đến giờ nghỉ trưa không ai muốn xuống lầu đi ăn, vì thế cơm hộp tiện lợi
trở thành hàng hot.
Trong văn phòng tổng giám đốc Thiên Đô Quốc Tế, Vương
Hải Đằng lẫn Hoắc Mân đều không có mặt, Bạch Lộ một mình ngồi trước bàn làm
việc ở gian ngoài soạn thảo một công văn trên máy tính, tạm thời chưa bận tâm
gọi cơm hộp.
Đương lúc bận rộn thì Tiểu Trịnh, kỹ sư mới vào của
phòng kỹ thuật, chạy đến gõ gõ cửa, đôi mắt mang theo ý cười, giọng điệu thân
quen trước giờ: “Bạch Lộ, em gọi cơm chưa? Phòng kỹ thuật bọn anh đang gọi, có
muốn nhân tiện gọi luôn cho em một phần không?”
“Vâng, cảm ơn anh, em muốn một phần cơm thịt kho.”
Anh ta cười hì hì bước lại gần: “Chà, hóa ra em ăn
thịt nha, anh cứ tưởng mấy cô gái trẻ thời nay vì muốn giữ dáng nên chỉ ăn rau
dưa hoa quả thôi chứ.”
Cô mỉm cười nhàn nhạt: “Trước giờ em không có ăn
kiêng.”
“Ok, cơm thịt kho, anh nhớ rồi. Lát nữa gọi cơm đưa
đến phòng kỹ thuật bọn anh, anh sẽ mang qua cho em.”
“Vậy cảm ơn anh nhé.”
“Đều là đồng nghiệp với nhau, không cần khách sáo.”
Tiểu Trịnh ân cần như vậy, Bạch Lộ không khó đoán ra
được nguyên nhân. Chẳng qua là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Anh ta vừa
vào công ty không biết ngọn ngành về cô, bắt đ