XtGem Forum catalog
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322515

Bình chọn: 8.5.00/10/251 lượt.

m đạm, nhưng vẫn cố gượng cười

vui vẻ: “Dì nói đúng ạ, bọn cháu đều còn trẻ, trước hết tập trung vào sự nghiệp

mới là quan trọng.”

Thượng Vân hài lòng ừ một tiếng, lúc này bảo mẫu đi

tới hỏi có thể bắt đầu ăn cơm được chưa, bà lắc đầu: “Chờ một chút, Manh Manh

vẫn chưa đến.”

Ninh Manh là con gái của bạn thân Thượng Vân, là đứa

trẻ bà đã nhìn nó lớn lên. Bà không có con gái, vẫn luôn đối xử với Ninh Manh

như con gái ruột của mình. Ninh Manh nhỏ hơn Dương Quang năm tuổi, lúc nhỏ

thích bám theo sau Dương Quang chạy nhảy khắp nơi, mở miệng ra là gọi anh Dương

Quang một cách mềm mại ngọt ngào như đường phèn. Bây giờ đã lớn, đã lên đại

học, không còn gọi Dương Quang là anh nữa, trực tiếp kêu tên, nhưng vẫn mềm mại

ngọt ngào như cũ.

Bảy giờ kém Ninh Manh mới đến, nói trên đường kẹt xe

muốn chết. Còn bảo thủ đô thực sự biến thành “thủ đổ”[1'>rồi, đường sá có thể tắc chết

người ta luôn. Cô ta vừa vào Thượng Vân liền tươi cười rạng rỡ: “Đói rồi phải

không, nhanh rửa tay ăn cơm.”

Trên bàn ăn, Thượng Vân không ngừng gắp đồ ăn cho Ninh

Manh, thỉnh thoảng gắp vài đũa cho con trai và chồng, nhưng không hề gắp cho

Bạch Lộ một miếng nào cả, còn cô bưng một bát cơm trắng, mỗi lần với đũa gắp

thức ăn đều phải hết sức cẩn trọng. Bàn ăn là nơi có thể khiến người ta nhận

thức đặc biệt rõ ràng sự dư thừa của bản thân.

Bữa cơm này Bạch Lộ ăn vào một cách vô vị, ăn xong

Ninh Manh quấn lấy Dương Quang đòi truyền thụ bí quyết thi tiếng Anh. Nói anh

lần nào cũng thi đậu, nhất định là có tuyệt chiêu. Cô ta lôi kéo Dương Quang

không tha, cơ thể nhỏ bé xinh đẹp lúc đong đưa lúc uốn éo, đôi môi đỏ thắm chu

thành một quả anh đào tròn lẳn một cách đáng yêu xinh xắn: “Anh có tuyệt chiêu

gì mau chỉ hết cho em đi, nếu không em thực sự xong đời luôn.”

Ba Dương Quang ăn cơm xong thường vào thẳng thư phòng,

Dương Quang cũng bị Ninh Manh kéo vào phòng truyền thụ kỹ xảo thi cử, trong

phòng khách chỉ còn hai người là Bạch Lộ và Thượng Vân.

Thượng Vân cố tình hay vô ý nói: “Con bé Manh Manh

này, từ nhỏ đã thích bám lấy Dương Quang. Lúc nhỏ hai đứa nó lớn lên cùng nhau,

Dương Quang thường xuyên dẫn theo nó chơi đùa khắp nơi. Khi đó Dương Quang cực

kỳ yêu thích đứa em này, chúng tôi trêu nó nói đem em Manh Manh làm vợ nó được không,

cái đầu nhỏ của nó gật không ngừng, phấn khởi ngời ngời bảo được, còn nói nó

thích em Manh Manh nhất.”

Bạch Lộ lắng nghe, trong lòng tựa như tim sen bị dội

nước sôi, vị đắng chát rỉ ra từng chút.

Tối đó Bạch Lộ không ở lại nhà Dương Quang lâu, sớm

xin phép ra về. Dương Quang mặc áo khoác muốn đưa cô về, Thương Vân một bên

nói: “Mới hơn tám giờ, cũng không muộn lắm, con đưa Bạch Lộ trạm xe buýt gần

đây là được. Manh Manh còn ở nhà chờ con đấy, nhanh về chút nhé.”

Sau khi ra khỏi nhà họ Dương, Bạch Lộ vẫn im lặng

không nói tiếng nào, Dương Quang khó hiểu hỏi: “Em sao vậy, lúc nãy vẫn còn vui

vẻ mà.”

Bạch Lộ buồn bực cả buổi rốt cuộc không nhịn được nữa,

kể cho Dương Quang nghe những gì Thượng Vân vừa nói với cô, anh nghe xong mỉm

cười tỏ vẻ không đồng ý: “Không sai, hồi nhỏ anh từng nói như thế, nhưng có

nghĩa lý gì đâu, khi ấy anh không hiểu gì hết. Em không phải vì điều này mà

ghen tuông nổi giận đấy chứ? Cô bé ngốc.”

Đương nhiên Bạch Lộ không phải vì những lời nói ngây

thơ của Dương Quang lúc nhỏ mà ghen tuông nổi giận, mà vì ẩn ý trong những lời

đó của Thượng Vân. Thật rõ ràng, con dâu tương lai được chọn trong lý tưởng của

bà là Ninh Manh, bảo sao bà luôn đối xử với cô không nóng không lạnh. Sở dĩ bà

không trực tiếp dứt khoát phản đối cô và Dương Quang yêu nhau, có lẽ thứ nhất

là muốn duy trì hình tượng trưởng bối hiểu chuyện của mình, thứ hai là sợ gây

phản tác dụng, càng ngăn cản thì con trai càng kiên trì.

Nhưng Dương Quang lại không hiểu, anh bấy nay không

phải là một người có tâm tư tinh tế, nhất là ở phương diện này còn có chút qua

loa. “Mẹ anh chỉ đơn thuần kể em nghe mấy chuyện hồi nhỏ của anh thôi, em nghĩ

đi đâu vậy. Anh và Ninh Manh làm sao có khả năng, anh trước nay luôn coi nó như

em gái ruột.”

Dương Quang là thế, trong mắt anh chuyện gì cũng thật

đơn giản, đó là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm của anh. Bạch Lộ chán không muốn

nói gì thêm, nói nữa lại biểu hiện ra cô là người lòng dạ hẹp hòi.

5.

Bạch Lộ năm hai mươi tuổi thì quen biết Dương Quang,

nửa năm sau chấp nhận sự theo đuổi của anh, trở thành bạn gái anh.

Thoạt đầu cô không có ý định yêu đương

khi còn học đại học. Khi ấy, việc cô có thể học xong đại học hay không đã

là vấn đề, căn bản không còn hơi sức đâu lo chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Năm

nhất năm hai cô liều mạng đi làm thêm tích cóp học phí, đến tận năm ba mới dễ

thở hơn, bởi vì Thiệu Dung đã có khả năng giúp cô.

Lúc đó cô vẫn còn hơi do dự: “Chị Dung Dung, sao em có

thể xài tiền của chị được.”

“Em đừng khách sáo với chị. Chị không giúp em thì giúp

ai, trước đây năng lực có hạn không giúp được, bây giờ đã giúp được em rồi thì

đừng nói lời khách sáo với chị. Em biết đấy, chị vẫn luôn coi em như em gái

mà.”

Bạch Lộ khô