The Soda Pop
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322474

Bình chọn: 7.00/10/247 lượt.

nh Viễn. Lông mi anh ta đặc biệt dày và đen, tựa

như quanh mắt khảm dày đặc một đường viền đen bằng lông mượt mà như nhung.

Cự ly này quá gần, gần đến độ khiến người ta không có

cảm giác an toàn. Bạch Lộ vô thức nhảy dựng lên lùi về sau, như trốn hổ báo:

“Anh làm gì vậy?”

Chương Minh Viễn ban nãy vừa cúi xuống bàn cô dùng đốt

ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lúc này ung dung đứng thẳng, bày ra một vẻ mặt rất

buồn cười: “Tôi làm gì á? Không làm gì cả. Tôi gọi cô rót trà nhưng không ai

trả lời nên qua đây xem sao, chợt thấy cô hóa ra đang ngủ ở chỗ này bèn gõ gõ

bàn gọi cô dậy, không có gì khác.”

Bạch Lộ hoảng hồn khẽ trấn tĩnh lại, hiểu rằng biểu

hiện của bản thân vừa rồi có hơi nhạy cảm thái quá. Với thân phận như Chương

Minh Viễn, không đến mức đi quấy rối tình dục nhân viên nữ trong văn phòng, là

do cô quá mẫn cảm. Nhưng cô vẫn lạnh mặt: “Cố vấn Chương, bây giờ đã muộn lắm

rồi, anh vẫn chưa về nhà nghỉ ngơi sao? Tôi buồn ngủ lắm rồi, ngày mai còn phải

đi làm nữa.”

Ý tại ngôn ngoại, cô không muốn hầu anh ta nữa. Chương

Minh Viễn nhìn cô một cái rồi gật đầu rất sảng khoái: “Được, hôm nay đến đây

thôi, tan làm đi.”

Lúc cùng Chương Minh Viễn đứng trong thang máy đi

xuống, khỏi nói trong lòng Bạch Lộ có bao nhiêu khó chịu. Trong không gian

thang máy đóng kín chỉ có hai người họ, mặc dù cô tận lực đứng xa anh ta một

chút, nhưng ở một nơi diện tích tổng cộng hơn mười mét vuông thế này, có thể né

xa đến đâu? Huống hồ ba mặt tường thang máy đều là gương, ngay cả cửa tự động

cũng sáng đến độ kiêm luôn công dụng của gương, bất kể cô nhìn đi hướng nào,

trái phải trước sau đều là Chương Minh Viễn, muốn tránh cũng không tránh được.

Nhưng tầm mắt của Chương Minh Viễn cứ một mực nhìn

chằm chằm cô, trên mặt còn mang theo vẻ cười như có như không: “Cô Bạch, cùng

đi thang máy với tôi hình như cô rất căng thẳng?”

Nói căng thẳng cũng chưa tới mức, nhưng một mình ở

cùng Chương Minh Viễn trong không gian nhỏ hẹp đóng kín, Bạch Lộ thực sự không

có cách nào thả lỏng bản thân. Cô lại kiên quyết phủ nhận điều này: “Không có,

không có đâu.”

“Nhưng tôi cảm thấy cô rất căng thẳng. Cô nhìn cô xem,

đứng xa như thế, núp vào tận trong góc. Cứ như thể tôi là cọp ăn thịt người

vậy. Đừng nói tôi không phải cọp, ngay cả tôi thực sự có là cọp cũng không ăn

thịt cô đâu! Cô gầy như vậy, toàn là xương không.”

Chương Minh Viễn đích xác không phải cọp, nhưng trong

lòng Bạch Lộ vẫn kiêng dè anh ta. Thang máy dừng tại tầng mười lăm, có hai nhân

viên ở lại làm đêm của công ty khác bước vào, làm gián đoạn đối thoại giữa hai

người, cô thầm thở ra nhẹ nhõm.

Lúc ra khỏi tòa nhà, Chương Minh Viễn tỏ ra ga-lăng:

“Cô Bạch, thực xin lỗi đã khiến cô ra về chậm trễ. Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”

Cô mới không cần anh ta đưa về, cô không muốn nán lại

với anh ta thêm một giây nào nữa.

“Không cần đâu, tôi bắt xe về là được rồi. Tạm biệt cố

vấn Chương.”

Cô vừa nói vừa vẫy tay đón một chiếc taxi đang lách

đến, đi thẳng một mạch. Buổi làm thêm khiến người buồn bực này cuối cùng cũng

kết thúc, cô hy vọng sẽ không có lần thứ ba.

Hy vọng của Bạch Lộ nhanh chóng tan thành mây khói.

Sau hai lần liên tiếp Chương Minh Viễn đến công ty đều

là cô ở lại tăng ca, Hoắc Mân liền chính thức tuyên bố sau này việc của cố vấn

Chương toàn quyền giao cho cô phụ trách.

“Bạch Lộ, em biết bình thường công việc của chị rất

bận bịu, cháu ở nhà lại cần được chăm sóc chu đáo. Chị đã báo cáo với tổng giám

đốc Vương rồi, sau này công việc liên quan đến cố vấn Chương đều do em tiếp

nhận. Lúc anh ta không ở công ty thì em là trợ lý của chị, còn anh ta ở công ty

thì em là trợ lý của anh ta, mọi thứ đều lấy anh ta làm trung tâm. Tất nhiên,

lượng công việc của em vì vậy mà tăng lên nên lương của em cũng tăng theo.

Hoắc Mân nói hợp tình hợp lý một hồi, Bạch Lộ không

tìm được lý do từ chối. Hơn nữa lương bổng lại tăng rất khá, quả thực là tăng

gấp bội. Hoắc Mân bảo là do cô kiêm nhiệm hai công việc trợ lý, hơn nữa còn

kiêm luôn công tác chăm sóc cho cố vấn Chương, tổng giám đốc Vương đặc biệt coi

trọng, cho nên đặc biệt phê chuẩn tăng lương nhiều như vậy. Nhìn số tiền, cô

cũng muốn làm thử xem sao. Chương Minh Viễn không còn nhắc đến bộ dạng cô giống

người quen của anh ta, cũng không nói mấy câu kiểu “bạch lộ vi sương” nữa, hoặc

cũng có thể anh ta đã quên bẵng chuyện này. Nếu anh ta không làm phiền cô nữa

thì phần công việc này cô cũng không nỡ bỏ.

Hết giờ làm, Dương Quang đến đón cô cùng nhau về nhà

anh ăn cơm. Nghe tin cô được tăng lương anh rất phấn khởi: “Em vào công ty mới

nửa năm đã được tăng lương, xem ra bạn gái anh thật tài năng nha. Chúng ta cùng

nỗ lực dành dụm tiền, cố gắng mau chóng mua nhà kết hôn, em thấy thế nào?”

Viễn tưởng đẹp đẽ đó khiến Bạch Lộ cảm thấy ngọt ngào

trong tim, nhưng Thượng Vân một bên không nóng không lạnh chêm vào một câu:

“Người trẻ tuổi, trước hết chuyên tâm vào sự nghiệp vẫn là quan trọng hơn. Đều

mới tốt nghiệp đại học chưa được hai năm, nói chuyện kết hôn vẫn còn hơi sớm.”

Sắc mặt Bạch Lộ chợt ả