
ăm trở lại đây, cô tiếp tục thực hiện lời hứa, giao tranh vẽ cho La Thu Thu thông qua thư điện tử, đấy là bởi vì cô vẫn còn coi anh là
thần tượng của mình, sẵn lòng dùng một chút năng lực cỏn con của mình để giúp đỡ anh. Ngũ Trác Hiên thời gian qua cũng không hề nhắn tin qua
Weibo cho Trà Chanh Bạc Hà, còn cô vẫn tiếp tục chia sẻ trạng thái của
anh, quan tâm tới lịch trình làm việc của anh, thu thập tạp chí có ảnh
của anh, chỉ có điều cô không tham gia vào các hoạt động gặp mặt người
hâm mộ của Ngũ Trác Hiên nữa.
Hoa Lưu Ly từng có ý định để Doãn Tiểu Mạt đảm nhận hội trưởng câu
lạc bộ fan của thành phố S nhưng cô lấy lý do bận công việc mà từ chối.
Mỗi lần thông báo có hoạt động, cô cũng viện đủ cớ để thoái thác.
Hoa Lưu Ly càng nghĩ càng không hiểu, Ngũ Trác Hiên tới thành phố S
làm việc, rõ ràng càng có nhiều cơ hội để gặp gỡ, nhưng vì sao Trà Chanh Bạc Hà lại tỏ ra hờ hững như vậy? Nếu không phải cô vẫn còn vẽ tranh
hoạt họa cho Ngũ Trác Hiên thì có lẽ Hoa Lưu Ly đã tưởng rằng cô đã rời
khỏi câu lạc bộ fan rồi.
Doãn Tiểu Mạt tốt nghiệp đại học xong, được tòa soạn nhận vào làm
chính thức. Một tuần trước khi cô tới nhậm chức, dự án Paris mà tạp chí
hợp tác cùng Ngũ Trác Hiên đã chính thức bắt đầu, Doãn Tiểu Mạt không
kịp tham gia, nhưng trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
“Tiểu Mạt, đang nghĩ gì thế?” Lưu Tinh vỗ đầu cô.
Doãn Tiểu Mạt ra khỏi hồi ức, gượng cười.
“Có phải tối qua không ngủ ngon không? Sắc mặt em không tốt lắm.”
Doãn Tiểu Mạt thuận theo câu hỏi mà trả lời: “Vâng”.
“Về nhà nghỉ ngơi sớm chút đi, chị và chị Tử Di sẽ bao che cho em.”
“Như thế không ổn lắm!” Doãn Tiểu Mạt trước giờ là người luôn giữ đúng quy củ, nào dám cả gan làm loạn như Lưu Tinh.
“Sợ gì chứ? Nghe chị đi không sao đâu.” Lưu Tinh cầm điện thoại và ví tiền trên bàn bỏ vào túi xách của Doãn Tiểu Mạt, “Đi đi, không sao
đâu”.
Doãn Tiểu Mạt do dự.
Lưu Tinh đẩy cô ra cửa, còn ấn mở thang máy giúp cô: “Về nhà ngủ một
giấc đi, em xem em kìa, còn trẻ mà mắt đã có quầng thâm rồi đây này”.
Doãn Tiểu Mạt không quá để tâm tới dung mạo của mình, nhưng nghe thấy Lưu Tinh nói vậy cũng giật mình, nghĩ về nhà sẽ dùng lá trà đắp.
Trên đường, cô nhận được điện thoại của Vu Trụ: “Tiểu Mạt, tối nay đi xem phim nhé, hôm nay bắt đầu công chiếu Nhất kiến chung tình mà Ngũ Trác Hiên nhận vai chính”.
Lòng Doãn Tiểu Mạt chợt bị xáo trộn: “Nghe nói vé xem rất khó mua phải không?”.
“Cậu lo cái gì chứ, giao cho tớ đi.” Trong điện thoại dường như còn truyền qua tiếng Vu Trụ vỗ ngực.
Doãn Tiểu Mạt cười khúc khích: “Được”.
“Vậy tan làm tớ đến đón cậu.”
“Không cần đâu, cứ đợi tớ ngoài cửa rạp là được.”
“Vậy cũng được, giờ đó có thể sẽ tắc đường đấy, cậu đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn chút đấy.”
Hẹn thời gian xong, Doãn Tiểu Mạt cúp máy.
Quãng thời gian đau khổ nhất, khó khăn nhất của Doãn Tiểu Mạt, Vu Trụ luôn ở bên giúp đỡ cô, giúp cô tìm nhà, chuyển nhà. Bởi vì Doãn Tiểu
Mạt không muốn giải thích lý do đột nhiên chuyển nơi ở nên Vu Trụ xung
phong đứng ra giải thích vì cô muốn tới ở cùng mình, sau đó còn chịu hai cú đấm của Hứa Chi Nhiên. Doãn Tiểu Mạt rất cảm kích Vu Trụ, không còn
lạnh nhạt với anh ta như trước nữa, thỉnh thoảng cũng nhận lời mời đi
chơi cùng anh ta.
Vu Trụ lại hâm nóng lòng tin một lần nữa, trong đầu dào dạt ý nghĩ
theo đuổi Doãn Tiểu Mạt. Chỉ có điều anh ta không hành xử thô lỗ như
trước mà lặng lẽ ở bên cạnh cô, chậm rãi bước vào cuộc sống của cô,
khiến cô quen với sự có mặt của mình.
Doãn Tiểu Mạt về tới nhà liền nằm thừ người trên giường, không thể
chợp mắt. Thực ra trước đây cô đã thấy trên trang web nội bộ của tòa
soạn toàn bộ ảnh chụp và lộ trình chuyến công tác Paris của Ngũ Trác
Hiên, thế nên soạn bản thảo đối với cô không hề khó khăn. Vấn đề là cô
phải trực tiếp gặp Ngũ Trác Hiên để thảo luận. Trước đây có lần Ngũ Trác Hiên đã gặp rắc rối vì biên tập viết bậy bạ, thế nên anh quyết định tất cả những bài viết có liên quan tới mình về sau đều phải do đích thân
mình xét duyệt mới được đăng. Doãn Tiểu Mạt hiểu con người Ngũ Trác
Hiên, nếu có chỗ nào không thích hợp anh sẽ lập tức sửa chữa ngay tại
chỗ.
Nữa năm qua, Ngũ Trác Hiên chủ yếu đặt trọng tâm công việc vào hậu trường, chỉ tiếp nhận một bộ phim duy nhất là Nhất kiến chung tình. Doãn Tiểu Mạt vẫn như trước kia, luôn theo dõi mọi thông tin về Ngũ Trác
Hiên, cô không nghe thấy bất cứ tin đồn nào về chuyện Ngũ Trác Hiên và
Thẩm Phi Hồng. Thế nhưng như vậy thì sao chứ, chẳng thể hiện được điều
gì cả. Năng lực giữ bí mật của anh cô đã rõ ràng, có lẽ vì anh quá yêu
Thẩm Phi Hồng, nên bảo vệ cô ấy rất cẩn thận, cũng có thể chính vì Thẩm
Phi Hồng mà anh mới tận lực rút lui về phía sau ánh đèn sân khấu, giảm
bớt hào quang của mình. Anh vì Thẩm Phi Hồng mới bước chân vào con đường nghệ thuật thì cũng có thể vì cô ấy mà rút lui khỏi giới giải trí. Doãn Tiểu Mạt cô nên vui mừng thay cho anh ấy mới đúng, nhưng vì sao trái
tim cô lại khó chịu thế này? Trong ngực cô tựa như có một tảng đá lớn
đang đè nặng. Cô tự nhủ, chẳng có gì ghê gớm