Teya Salat
Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322944

Bình chọn: 8.5.00/10/294 lượt.

ặm môi, trong lòng trống trải, không rõ là cảm xúc gì. Hai người còn đang ở trong giai đoạn yêu thương nồng nhiệt mà Hứa Chi Nhiên đã mặt lạnh với cô, vậy thì sau này…

Cô bàng hoàng, ôm lấy bụng. Thuốc tê vừa hết tác dụng, vết mổ bắt đầu đau nhức. Tâm trạng cô lúc này lại không tốt, càng thêm khó chịu.

Hứa Chi Nhiên đứng ở lối thoát hiểm, hút hết mấy điếu thuốc, do dự lúc lâu vẫn cuối cùng vẫn đi vòng vèo quay về phòng bệnh. Thấy vẻ đau đớn của Nghê Thiến, trái tim Hứa Chi Nhiên cũng quặn thắt. Anh cảm thấy may mắn vì mình chưa rời khỏi đây, anh lẳng lặng đi tới phía sau Nghê Thiến, ôm lấy hai vai cô: “Thiến Thiến, xin lỗi”.

Nghê Thiến xoay người lại, nhào vào lòng Hứa Chi Nhiên, nước mắt lã chã rơi, cô tủi thân nện vào ngực anh: “Sau này không được bỏ lại em”.

“Nhất định thế!” Hứa Chi Nhiên hôn lên gò má cô.

Dù Hứa Chi Nhiên hứa hẹn như vậy nhưng Nghê Thiến hiểu rõ, vấn đề giữa họ chưa hề được giải quyết. Chỉ là nam nữ khi yêu đều mù quáng mà thôi.

Doãn Tiểu Mạt về tới nhà, ngồi đờ người ra một lúc, vắng mất tiếng nói cười líu lo của Nghê Thiến bên tai thật sự là không quen.

Hoa Lưu Ly buzz cô trên QQ: “Buổi gặp thần tượng là hai giờ chiều mai, đừng có quên”.

Doãn Tiểu Mạt dù có hơi lơ mơ thật nhưng tuyệt đối sẽ không quên chuyện quan trọng như thế. Cô cười, nhắn lại: “Tớ sao dám phụ công cậu tranh chỗ cho tớ chứ!”.

Hoa Lưu Ly: “À đúng rồi, nói với cậu một tin, đối với cậu là tốt, đối với tớ là xấu!!!”.

Doãn Tiểu Mạt: “Tin gì?”.

Hoa Lưu Ly: “Lão Ngũ hình như muốn chuyển công việc tới thành phố S”.

Doãn Tiểu Mạt suýt nữa nhảy dựng lên: “Thật á?”.

Hoa Lưu Ly: “Ừ đúng thế, cụ thể thế nào còn chưa rõ”.

Thế này chẳng phải về sau cô sẽ có nhiều cơ hội được gặp Ngũ Trác Hiên ư? Doãn Tiểu Mạt mừng như mở cờ trong bụng.

Hoa Lưu Ly gửi tới một biểu tượng rầu rĩ: “Sau này muốn gặp anh ấy cũng không dễ dàng gì nữa rồi, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cũng tốt, có lý do để tớ đi gặp cậu”.

Doãn Tiểu Mạt gần như muốn vỗ tay hoan hô, đúng là vẹn cả đôi đường, thật sự đáng mừng.

Hai người câu qua câu lại một lúc, Doãn Tiểu Mạt thoát QQ để làm việc.

Dịch: Sahara

Hôm sau là thứ bảy, không phải lên lớp nhưng Doãn Tiểu Mạt vẫn dậy sớm để nấu cháo cho Nghê Thiến. Cô không nấu cháo trắng mà nấu với thịt xương sườn thái mỏng, thêm một chút hành băm, như vậy vừa ngon miệng lại vừa đủ chất, cô làm rất cẩn thận.

Doãn Tiểu Mạt xách cặp lồng cháo tới bệnh. Không thấy Hứa Chi Nhiên ở đó, cô thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không muốn cãi nhau với anh trai trước mặt Nghê Thiến.

Nghê Thiến cười hì hì nói: “Đói muốn chết rồi!”.

Doãn Tiểu Mạt lẳng lặng múc một bát cháo đầy ra.

Nghê Thiến nhìn bát cháo thơm ngon, cảm động nói: “Tiểu Mạt, em tốt bụng quá! Sau này ai lấy được em thật có phúc!”.

“Mau ăn đi!” Doãn Tiểu Mạt véo nhẹ mũi Nghê Thiến.

Nghê Thiến húp sùm sụp: “Bát nữa!”.

Doãn Tiểu Mạt lo lắng hỏi: “Có được ăn nhiều như vậy không, hay để em đi hỏi bác sĩ đã”.

“Ấy đừng, nửa bán nữa thôi vậy, chị đảm bảo không nhiều!”

Doãn Tiểu Mạt khúc khích cười: “Coi như chị tự giác, chờ sau khi chị hồi phục hẳn, em lại nấu cho chị ăn”.

Nghê Thiến gật đầu liên hồi, rồi lại dè dặt nhìn Doãn Tiểu Mạt miệng ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Doãn Tiểu Mạt tưởng Nghê Thiến thèm ăn, tủm tỉm cười: “Muốn ăn gì cứ liệt kê tên ra, em nhất định sẽ đáp ứng bà chị”.

“Không phải, Tiểu Mạt…” Nghê Thiến lấp lửng.

Doãn Tiểu Mạt nhìn chằm chằm cô: “Ấp a ấp úng cái gì thế, chẳng giống chị tẹo nào”.

“Chi Nhiên đi mua đồ rồi.” Nghê Thiến không biết nên nói thế nào, quyết định mở đầu vòng vo.

“Ừm.” Doãn Tiểu Mạt thờ ơ, “Em không có hứng thú về hành tung của anh ấy”.

Nghê Thiến gượng gạo lắc đầu. Cô thật không ngờ Hứa Chi Nhiên và Doãn Tiểu Mạt là anh em, quan hệ hai người họ kém như vậy, cô làm nhân bánh kẹp ở giữa thật chẳng dễ dàng gì. Thế này cô lại càng không biết mở lời thế nào.

Hứa Chi Nhiên thong thả đi vào phòng bệnh, trong tay là một bao thuốc lá.

Doãn Tiểu Mạt lạnh lùng nhìn lướt qua: “Có ai chăm sóc bệnh nhân mà đi cửa hàng chăm sóc không hả?”.

Hứa Chi Nhiên chẳng chịu thua: “Em bớt cái kiểu ném đá giấu tay đi!”.

Doãn Tiểu Mạt hừ lạnh.

Hứa Chi Nhiên rút một điếu thuốc, lấy bật lửa trong túi áo ra, Doãn Tiểu Mạt không thèm nói đã giật lấy thuốc ném lên bàn, giận dữ nói: “Đây là phòng bệnh”.

Nghê Thiến vội lên tiếng hòa giải: “Để anh ấy ra ban công hút cũng được, không sao cả”.

“Nơi công cộng không được hút thuốc, đây là lẽ thường tình.” Doãn Tiểu Mạt tuyệt không dung túng Hứa Chi Nhiên.

Hứa Chi Nhiên híp mắt: “Doãn Tiểu Mạt, em có ý gì?”.

“Em nào dám có ý gì!” Doãn Tiểu Mạt cười mỉa.

“Doãn Tiểu Mạt, anh còn chưa tính sổ với mày đấy, mày lại còn dám vừa ăn cướp vừa la làng.” Hứa Chi Nhiên hừ lạnh.

Nghê Thiến lau mồ hôi, cả bộ dạng lẫn giọng điệu hai anh em nhà họ giống nhau y đúc, mỗi lần gặp mặt đều như hành tinh nhỏ va vào trái đất, hai hổ cắn nhau, con què con cụt. Nghê Thiến tóm lấy tay áo Hứa Chi Nhiên: “Chi Nhiên, anh hơi quá rồi đấy”.

Hứa Chi Nhiên bật ra một tiếng cười giễu, thờ ơ nói: “Quá cái gì? Từ lúc an