
úc lâu sau, Doãn Tiểu Mạt mới khó khăn mở miệng: “Tiểu Thiến, người yêu của chị là Hứa Chi Nhiên ư?”.
Nghê Thiến khẽ gật đầu.
Doãn Tiểu Mạt xót xa: “Anh ấy là anh trai em”.
Nghê Thiến lại gật đầu, cô cũng vừa mới biết.
Doãn Tiểu Mạt bậm môi, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn nói: “Em cảm thấy hai người không hợp nhau”.
“Bởi vì Lương Băng ư?” Nghê Thiến hỏi thẳng. Cô và Doãn Tiểu Mạt là bạn đã lâu, đương nhiên cũng biết chuyện của Lương Băng.
“Chị đừng hiểu lần, chị dâu em…”, Doãn Tiểu Mạt ngừng lại, “Chị Lương Băng cũng không có ý định sẽ tái hợp với anh trai em, hơn nữa, trước đây là do chị ấy đề nghị chia tay, với tính cách của chị ấy, tuyệt đối sẽ không có chuyện quay đầu”.
“Vậy thì vì sao?”
“Em không đồng ý chuyện của hai người là vì anh ấy là Hứa Chi Nhiên, em quá hiểu anh ấy. Anh ấy hẹn hò với phụ nữ chưa bao giờ quá nửa năm.” Doãn Tiểu Mạt bổ sung, “Ngoại trừ Lương Băng”.
Nghê Thiến không đồng tình: “Lương Băng có thể, sao chị không thể? Em không có lòng tin với chị?”.
“Tiểu Thiến, đây không phải vấn đề em có lòng tin hay không, mà là Hứa Chi Nhiên có đáng được như vậy hay không?” Nghê Thiến là bạn tốt nhất của cô, cô không thể nhìn cô ấy từng bước lao vào hố lửa được.
Nghê Thiến đang định phản bác thì điện thoại của Doãn Tiểu Mạt đổ chuông.
“Em đi nghe điện đi đã!” Nghê Thiến đưa di động cho Tiểu Mạt, mệt mỏi nói.
Lương Khai Khai lo lắng nói: “Tiểu Mạt, cậu mau quay về trường ngay, vừa nãy môn Lịch sử văn học Anh Mỹ chỉ có hai sinh viên đi học, thầy Hạ nổi giận báo cho hiệu trưởng Lưu rồi. Bây giờ từng người một đang bị gọi lên dạy bảo”.
Doãn Tiểu Mạt cảm thấy mình đúng là số đen, cô trước giờ vẫn luôn chăm chỉ, học giỏi, hiểm hoi lắm mới có một lần nghỉ học như hôm nay thì lại gặp phải cái tình trạng này. Cô khó xử nhìn Nghê Thiến, hiện giờ không thể bỏ cô ấy ở lại một mình được.
Nghê Thiến nhìn ra vẻ băn khoăn của cô, cười nói: “Em về trường trước đi, chị không sao”.
Doãn Tiểu Mạt chần chừ hỏi: “Chị ở đây một mình được không?”.
“Được, có y tá mà, với cả anh trai em cũng sắp tới rồi.”
Doãn Tiểu Mạt ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy em để di động lại đây, có chuyện gì thì gọi cho em”.
Nghê Thiến dở khóc dở cười: “Em để điện thoại lại đây rồi thì chị gọi cho em thế nào, có việc gì chị sẽ nhờ y tá gọi cho em, mau đi đi”.
Doãn Tiểu Mạt gạt tóc mái: “Em đi thật đây?”.
Nghê Thiến xua tay.
Doãn Tiểu Mạt vừa ra tới cửa thang máy thì chạm mặt Hứa Chi Nhiên, cô làm bộ không thấy. Gọi Doãn Tiểu Mạt lại mà cô không trả thèm trả lời, Hứa Chi Nhiên vừa tức vừa thẹn. Tìm được phòng Nghê Thiến, bước vào cửa anh ta liền hỏi: “Tiểu Mạt nó làm sao thế?”.
Nghê Thiến nghiêng người: “Chắc là không vui vì biết chuyện của chúng ta”.
Hứa Chi Nhiên cảm thấy kỳ quặc: “Anh với em yêu nhau thì làm sao mà nó không vui?”.
Vấn đề của mình mà một chút cũng không ý thức được! Nghê Thiến khiên cưỡng cười. Cô quen biết Doãn Tiểu Mạt lâu như vậy, đương nhiên biết rõ cách đối nhân xử thế của anh trai của Tiểu Mạt. Nói thực lòng, Doãn Tiểu Mạt cũng không mấy khi nhắc tới Hứa Chi Nhiên trước mặt cô, vừa rồi cô bắt bẻ Tiểu Mạt, chẳng qua cũng chỉ vì không thích đời tư của mình bị người khác quấy nhiễu. Nhưng trên thực tế, cô hoàn toàn không có lòng tin với Hứa Chi Nhiên.
Hứa Chi Nhiên cầm lấy tay Nghê Thiến, dịu giọng nói: “Tối qua sao không gọi cho anh?”.
Nghê Thiến cúi đầu nói: “Sợ đánh thức anh đang ngủ”.
“Đồ ngốc!” Hứa Chi Nhiên khẽ vuốt mái tóc mềm như mây của cô, lại nhẹ nhàng véo má cô, “Sau này không được như thế nữa nghe chưa, em xảy ra chuyện anh sẽ rất lo lắng”.
“Ừm.” Nghê Thiến gật đầu.
Hứa Chi Nhiên ôm lấy cô, cúi xuống hôn lên trán cô.
Nghê Thiến dựa vào ngực anh ta, trong lòng trăm mớ cảm xúc ngổn ngang.
Dịch: Sahara
Doãn Tiểu Mạt chạy tới trường, bị giáo sư Hạ và hiệu trưởng Lưu mắng một trận. Hiệu trưởng tức giận nói: “Tiểu Mạt, tôi vẫn cho rằng em là một sinh viên ngoan, không ngờ em cũng theo bạn bè trốn học”.
“Thầy hiệu trưởng, em xin lỗi.” Doãn Tiểu Mạt hổ thẹn, biết thân biết phận cúi gằm mặt.
Giáo sư Hạ lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ là thành tích cao thì có thể dễ dàng tốt nghiệp, thái độ học tập tôi cũng đưa vào để đánh giá điểm cuối kỳ đấy”.
Doãn Tiểu Mạt bấy giờ mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nếu không được tốt nghiệp, cô chẳng những mất mặt với mọi người mà còn không thể gánh nổi học phí bổ sung. Cô vốn không định giải thích, bởi vì tự ý trốn học là lỗi của cô, nhưng đã đến nước này thì chỉ còn cách nói ra thôi. Cô trình bày lại chuyện Nghê Thiến bị đau ruột thừa, sau đó cúi đầu một lần nữa nhận sai: “Thầy Lưu, thầy Hạ, lẽ ra em phải nhờ bạn học xin phép hộ. Trốn học là em sai, hai thầy muốn phạt thế nào em cũng xin nhận”.
Hiệu trưởng Lưu nghe vậy liền nói: “Nếu đúng là vậy thì có thể châm chước được”.
Giáo sư Hạ vốn dĩ rất ưng Doãn Tiểu Mạt, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô phạm lỗi, trong lòng đã sớm có ý định tha thứ, lúc này mới mở một lối đi cho cô: “Được rồi, biết sai là được rồi. Lần sau không được trốn học nữa”.
“Vâng ạ!” Doãn Tiểu Mạt lấy lại dáng vẻ nhanh nhảu.
“Sao rồi? Thầy