Teya Salat
Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322901

Bình chọn: 7.5.00/10/290 lượt.

Hạ có trừ điểm cậu không?” Thấy cô ra khỏi văn phòng, Lương Khai Khai liền kéo cô sang một bên hỏi.

Doãn Tiểu Mạt nhăn nhó thở dài.

Lương Khai Khai lo lắng cuống quýt, đứng tại chỗ xoay mấy vòng: “Chết rồi chết rồi, nếu vậy thì…”, cô hạ quyết tâm, “Chúng ta vào đó nói với thầy Hạ, chuyển điểm của tớ sang cho cậu, dù sao thì tớ mới là đứa hay trốn học, hôm nay số tớ son hơn cậu thôi, còn cậu hiếm lắm mới có một lần, tớ tin thầy sẽ hiểu”.

Doãn Tiểu Mạt cảm động bật khóc, cô chỉ muốn đùa Lương Khai Khai một chút, không ngờ cô ấy lại nghĩa khí đến vậy. Cô đấm vào vai Lương Khai Khai, thút thít vừa khóc vừa nói: “Cảm ơn, cảm ơn cậu, Khai Khai”.

Thấy Doãn Tiểu Mạt nước mắt lưng tròng, Lương Khai Khai cuống quýt: “Ấy, đừng khóc, đừng khóc, thầy Hạ thấu tình đạt lý, nhất định sẽ đồng ý”. Nói rồi, Lương Khai Khai kéo cô vào trong văn phòng.

Doãn Tiểu Mạt nhanh chóng tóm tay áo Lương Khai Khai lại: “Khai Khai, thầy Hạ tha lỗi cho tớ rồi, không trừ điểm tớ đâu”.

“Thật không?” Lương Khai Khai đấm cô một quả, “Không nói sớm, hại người ta lo muốn chết”.

Doãn Tiểu Mạt tủm tỉm cười: “Tớ là trò cưng của thầy Hạ, thầy mới không nỡ trừ điểm của tớ!”.

Lương Khai Khai từ vui hóa giận: “Dám trêu chọc tôi! Hừ!”. Nói xong, cô tức giận quay lưng bỏ đi.

Doãn Tiểu Mạt vội chạy lên trước chặn trước mặt Lương Khai Khai, cúi đầu xin lỗi. Lương Khai Khai vẫn không thèm bỏ qua. Đến lúc Doãn Tiểu Mạt cố ý lè lưỡi làm mặt quỷ dọa, cô ấy mới không nhịn được mà bật cười.

“Cuối cùng cũng chịu cười, làm tớ sợ muốn chết.”

“Dám đùa giỡn tôi! Tôi lại không thể trị lại cô hả?” Lương Khai Khai chống nạnh, hung hãn nói.

Doãn Tiểu Mạt ôm lấy cô bạn: “Đi thôi, chúng mình đi ăn, tớ sắp chết đói rồi”. Doãn Tiểu Mạt và Lương Khai Khai vừa nói vừa cười đi tới nhà ăn. Vu Trụ từ chỗ ngoặt đi ra, trông thấy hai người, trong lòng bỗng thấy bất lực. Nhiều lúc anh thật sự đố kỵ với bạn của Doãn Tiểu Mạt, nếu như cô cũng có thể đối xử với anh như vậy, buổi tối đi ngủ anh cũng có thể bật cười thành tiếng được.

Lương Khai Khai xúc một thìa cơm to bỏ vào miệng, chợt nhớ ra hỏi: “Không phải về bệnh viện chăm sóc bệnh nhân à?”.

Doãn Tiểu Mạt không phải là không lo cho Nghê Thiến, nhưng cô thật sự không muốn trông thấy Hứa Chi Nhiên. Cô nhìn ra chỗ khác, buồn bực nói: “Tối nay tớ mới tới đó”.

Lương Khai Khai không phải người tinh tế, nghe Doãn Tiểu Mạt nói vậy cũng không hỏi gì thêm nữa.

Trong lúc Doãn Tiểu Mạt còn đang phân vân không biết có nên đi bệnh viện hay không thì Hứa Chi Nhiên đã gọi điện tới. Cô căn bản không muốn nghe, nhưng lại sợ Nghê Thiến có gì dặn dò nên vẫn nhận máy.

“Tiểu Mạt, tối nay anh ở lại với Thiến Thiến, em không cần tới nữa.”

“Ừm.” Doãn Tiểu Mạt không muốn nhiều lời.

“Sáng mai em mang cháo đến cho Thiến Thiến!”

Cái giọng điệu ra lệnh của Hứa Chi Nhiên khiến Doãn Tiểu Mạt rất khó chịu, bình thường, cô nhất định sẽ giễu cợt lại vài câu nhưng lần này là chuyện liên quan tới Nghê Thiến nên cô nhịn. Hứa Chi Nhiên lại không biết điều, trêu chọc cô: “Ái chà, mèo hoang thay tính đổi nết rồi đấy à?”.

Lửa giận hừng hực bốc cháy, Doãn Tiểu Mạt hít sâu vài cái mới kiềm chế được không bộc phát tại chỗ. Cô lạnh lùng nói: “Còn việc gì nữa không? Không thì em tắt máy”.

“Đợi đã.”

Doãn Tiểu Mạt cố nén giận: “Gì nữa?”.

“Lương Băng gần đây vẫn khỏe chứ?”

Doãn Tiểu Mạt bị ông anh trai của mình làm cho tức đến bật cười, vì sao anh ta lại cứ thích khiêu chiến với cô như thế? Lần này chẳng nói chẳng giằng, cô tắt máy.

Hứa Chi Nhiên nghe thấy tiếng tút tút liên hồi, gần như không tin được vào tai mình. Anh ta quay vào phòng bệnh, tức tối nói với Nghê Thiến: “Con bé này càng ngày càng kỳ quái, dám cúp máy”.

Nghê Thiến bị kẹp giữa hai anh em nhà họ, cũng không biết nói sao cho phải, đành khuyên nhủ: “Tiểu Mạt vì đưa em đi bệnh viện mà sáng nay phải nghỉ học, chắc giờ về trường bị giáo viên mắng rồi, anh thông cảm cho con bé”.

Nghe vậy, Hứa Chi Nhiên mới thoải mái một chút, nhưng vẫn bất bình nói: “Cái trường dở hơi kia có cái gì mà học, anh đã bảo cho nó đi du học ở trường tốt nhất rồi mà nó không chịu nghe”.

Nghê Thiến mấy lần ấp úng, rốt cuộc vẫn nói: “Tiểu Mạt rất có chủ kiến, nó sẽ biết cách lo liệu cuộc sống của mình”.

“Ý của em là anh quản quá nhiều chuyện à?” Hứa Chi Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra ý của Nghê Thiến, không khỏi giận, “Anh đang nghĩ cho nó”.

“Tiểu Mạt lớn rồi, có cách nghĩ của riêng, không cần tới người khác sắp xếp tương lai cho mình.” Nghê Thiến không muốn đôi co với Hứa Chi Nhiên nhưng chuyện liên quan tới Tiểu Mạt, cho dù Hứa Chi Nhiên có mất hứng thì cô vẫn phải nói giúp Tiểu Mạt.

“Anh sao lại là người khác, anh là anh trai của nó.” Hứa Chi Nhiên cao giọng.

Nghê Thiến im lặng một lúc: “Anh trai cũng không có quyền quản lý cuộc sống của em gái!”.

“EM!” Trong mắt Hứa Chi Nhiên, Nghê Thiến là một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn, chưa từng chống đối lại mình bao giờ, thế nên lúc này cảm thấy thật khó tiếp thu. Anh là một người cao ngạo, không nói gì nữa, liếc nhìn Nghê Thiến một cái rồi xoay người bỏ đi.

Nghê Thiến b