
c chân hỗn loạn vừa khuất dần, Tiêu Dĩnh cảm
thấy đầu ong ong, quay sang liền trông thấy sắc mặt của vị bác sĩ khẽ biến đổi.
“Có phải anh ấy không?”.
Bác sĩ yên lặng một lát rồi nói: “Cô nghỉ ngơi trước
đi, sự việc đã có bệnh viện xử lý rồi”.
Lúc này đến cả giọng nói của cô cũng run rẩy: “… Lấy
máu của tôi có được không? Tôi nhóm máu O, chẳng phải là thích hợp với bất kì
nhóm máu nào ư? Lấy máu của tôi đi, có được không?”. Cô định vén áo lên, quên
mất là tay phải đang bị thương nên chẳng thể co lại được, mới khẽ cử động mà
cơn đau thấu xương đã ập đến.
Nước mắt tuôn trào nhưng cô biết rằng đó chẳng phải vì
cơn đau. Trần Diệu đang nằm trong phòng mổ, nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ anh
sẽ chẳng bị thương trầm trọng đến vậy, cũng chẳng bị chảy nhiều máu như thế nếu
như không vì bảo vệ an toàn cho cô.
Xuất huyết nhiều, tình hình nguy kịch…
Lời của y tá dường như vẫn vang vọng bên tai, cô đột
nhiên nắm chặt lấy tay vị bác sĩ bên cạnh, nước mắt lã chã: “Hãy cứu lấy anh
ấy…”.
Thuốc an thần bắt đầu có tác dụng, cô nằm yên trên
giường, lòng dạ rối bời, nước mắt lăn xuống ướt đẫm mái tóc đã rối tung, vẻ mặt
đầy đau khổ, bất lực. Cô run rẩy hết lần này đến lần khác, cố chấp nói: “Cầu
xin mọi người, hãy cứu anh ấy! Anh ấy rất quan trọng với tôi, tôi không thể mất
anh ấy được, thật sự không thể!… Nếu được, xin hãy rút hết máu của tôi cũng
chẳng sao, chỉ cầu xin mọi người cứu lấy anh ấy… nhất định phải cứu anh ấy…!”.
Tựa như cặp tình nhân đứng trước khoảnh khắc sinh li
tử biệt, nhưng bọn họ rõ ràng vẫn còn rất trẻ. Trong gian phòng, cô y tá lộ vẻ
mặt không kiềm chế được, nhẹ nhàng vịn lấy bờ vai mỏng manh của Tiêu Dĩnh như
để trấn an tinh thần cô. Ngay cả vị bác sĩ đã quen nhìn những cảnh tượng như
thế nhưng khi trông thấy bộ dạng đau khổ của Tiêu Dĩnh cũng nắm chặt lấy tay
cô, nói: “Tình trạng sức khỏe của cô hiện giờ thực sự không thích hợp để hiến
máu. Nhưng xin cô yên tâm, nhân viên bệnh viện đã đi đến các trung tâm huyết
học rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”. Trông thấy cô giàn giụa nước mắt, đôi
mắt đầy ắp sự hoảng loạn cùng những đau thương, bác sĩ dịu giọng nói tiếp: “Cô
bị thương không hề nhẹ nên hiện giờ phải nghỉ ngơi thoải mái, cô hãy tin tưởng
vào chúng tôi…”.
Âm thanh vang lên trên đỉnh đầu càng lúc càng mơ hồ,
xa xăm, từng ngón tay Tiêu Dĩnh từ từ dãn ra, tuy rằng không cam tâm nhưng cuối
cùng cô vẫn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giấc mộng quyện lẫn mùi thuốc sát trùng thoang thoảng,
cả người như trôi nổi trong không trung, cô cúi đầu nhìn xuống, trông thấy toàn
bộ những gì diễn ra phía dưới.
Trước kia, Tiêu Dĩnh chỉ là một cô bé bị người ta ức
hiếp còn anh là vị tiểu hoàng tử từ trên trời giáng xuống, cô thường lẽo đẽo đi
theo sau anh. Lúc ấy, cô gọi bừa là “anh”, nhưng sau đó nhất quyết chỉ gọi bằng
tên. Khi còn đi học, vì anh mà cô trở thành nữ sinh hạnh phúc nhất, đi đến đâu
cũng nhận được ánh nhìn chăm chú cùng sự ngưỡng mộ của những người xung quanh.
Nhưng bức tranh ấy đột nhiên thay đổi, vào một ngày
thu đẹp trời, anh quay người, bỏ cô mà đi, chẳng quan tâm đến cô đang khóc lóc
thảm thiết. Từ khoảnh khắc ấy, cô đã mãi lưu lại dáng hình này trong ký ức của
mình.
Sau đó, anh lại trở về, giữa họ giờ đã có quá nhiều
cách biệt, không chỉ là những năm tháng dài đằng đẵng mà quan trọng hơn, đã có
một người đàn ông khác ở bên Tiêu Dĩnh.
Cho dù là trong giấc mơ nhưng Tiêu Dĩnh vẫn cảm thấy
mình trong ảo mộng và người phụ nữ đang thiếp đi trên giường bệnh như có thần
giao cách cảm.
Cô đã hoàn toàn từ bỏ anh, nhưng chính vào thời khắc
đó lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Cô trông thấy người ấy đã ra sức quay vô lăng,
sau đó còn chồm người sang ghế phụ, che chắn cho cô khỏi cú va đập trực tiếp.
Hóa ra trong suốt hai mươi năm, dẫu đã trải qua biết
bao nhiêu biến cố, rốt cuộc cô vẫn mãi mãi lưu giữ hình bóng anh ở nơi sâu kín
nhất trong lòng.
Trong thời khắc nguy kịch, anh không nỡ rời xa cô và
cô cũng vậy. Điều đó dường như đã trở thành bản năng. Thế nên cô không muốn anh
chết, thậm chí vừa nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, cô liền cảm thấy sợ hãi tột
độ.
Chẳng rõ đã ngủ trong bao lâu, khi Tiêu Dĩnh mở mắt
ra, trong phòng bệnh đã chẳng còn bóng người, ngoài cửa sổ, bầu trời u ám,
dường như sắp có mưa.
Cô đỡ lấy bàn tay bị thương bước xuống giường, bước đi
vẫn còn loạng choạng chưa vững, ra đến cửa, cô liền chộp lấy người y tá đang đi
ngang qua, vội vã hỏi: “Bệnh nhân tên Trần Diệu thế nào rồi?”.
Người đó nhìn cô một lượt, ánh mắt đầy sự ngờ vực.
Nghĩ rằng bộ dạng mình bây giờ chắc thảm hại lắm nhưng
chẳng mấy để tâm, cô chỉ nói: “Chính là người bị tai nạn xe lúc tảng sáng được
đưa vào đây, lúc trước ở phòng phẫu thuật số hai”.
“À”, người y tá đó hiểu ngay ra, gật đầu: “Vừa làm
xong phẫu thuật ở tầng hai, hiện giờ đã chuyển sang phòng bệnh”.
“Phòng bệnh nào?”.
“Điều này tôi không rõ lắm, hay là để tôi đi hỏi thăm
y tá khác giúp cô, cô quay lại nằm nghỉ trước đi!”. Nói rồi cô ấy đưa tay ra đỡ
nhưng lại bị Tiêu Dĩnh gạt ra.
“Anh ấy đã qua cơn nguy