Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322975

Bình chọn: 9.00/10/297 lượt.

Bí mật day dứt bấy lâu, nay muốn trở mình phơi bày

để tất cả cùng được giải thoát. Bà Kim đã suy nghĩ rất nhiều về nỗi niềm này.

Lệ Na bưng bát thuốc bắc vừa sắc xong vào giữa lúc bà tràn

ngập những phân vân như thế. Cô ngồi xuống bên giường bà, vừa thổi nhẹ vừa khuấy

đều bát thuốc. Dịu dàng nói:

“Mẹ uống hết bát thuốc này sẽ nhanh khỏe lại.” Bà Kim nói cô

có thể gọi bà là mẹ. n tình giữa anh và cô sâu nặng như vậy, họ chỉ thiếu một tờ

giấy chứng nhận hôn thú và một đám cưới mà thôi. Gọi mẹ anh là mẹ cũng thật hợp

lẽ. Mồ côi mẹ từ nhỏ, Na vốn luôn mong ước được cất tiếng gọi cái từ thân

thương ấy.

Bà Kim ngồi dựa trên tấm gối thêu chỉ vàng, mái tóc suôn dài

buông xõa đã điểm nhiều sợi bạc trắng. Ánh mắt trìu mến nhìn Na. “Con đã bận

trăm công nghìn việc. Lại cứ phải tất bật lo lắng cho mẹ thế này…”

“Mẹ đừng nói thế. Bổn phận của con là phải chăm lo cho sức

khỏe của mẹ. Mẹ phải khỏe lại nhanh lên, nếu không anh ấy về mà thấy mẹ thế này

chắc chắn sẽ không vui.”

Bà Kim xúc động. “Thằng Uy thật có con mắt nhìn người. Có được

một cô gái tốt như con làm vợ quả là hạnh phúc cho nó.”

Na thấy ngượng ngùng trước những lời nói của bà Kim: “Mẹ đừng

nói thế. Con không tốt chút nào cả. Anh ấy rất giận con, nếu không anh đã không

bỏ đi…” cô cúi thấp đầu, sống mũi đỏ lựng cay xè.

Bà Ngọc Kim vội nắm chặt tay cô an ủi: “Không phải như con

nghĩ đâu.”

Na cố gạt đi những giọt nước mắt đang chực rơi. “Anh ấy

không thích con khóc. Con sẽ không khóc đâu.” Giọng nói nghèn nghẹn lạc điệu.

Nhưng càng kìm nén nước mắt càng dễ rơi, tiếng nức nở ngày một

lớn, hết hàng lệ này tuôn lại nối tiếp hàng khác, gạt đi không hết. “Con… nhớ…

anh ấy lắm!”

Bà Kim cũng thấy tim mình thắt lại, cơn đau vừa dịu lại bùng

lên dữ dội hơn bao giờ hết khi nhìn vẻ đau thương của con bé. Bà chỉ biết vỗ về

an ủi bằng những ngôn từ lạc điệu và hoảng loạn.<>

Thấy tâm trạng của mình ảnh hưởng không tốt đến bệnh tình của

bà, cô vội xin phép rồi vụt chạy đi. Bà Kim yếu ớt gọi với lại nhưng Na đã khuất

dạng nơi cánh cửa.

Cứ lao mình đi như vậy, bàn tay giữ chặt ngăn tiếng nấc, Na

không để ý đến xung quanh cho đến khi cô va phải một người ngay tại bãi cỏ trước

biệt thự. Loạng choạng lùi lại. Thì ra là Kiều Diễm.

Cô ta đứng đó, mái tóc bay lay động kiêu kì trước cơn gió,

thân hình dong dỏng cao gầy đi khá nhiều. Khuôn mặt tiều tụy mang nét đẹp uể oải.

Nhìn thấy Lệ Na bao nỗi căm phẫn lại bùng lên cuồn cuộn. Vĩnh Uy, anh đối xử với

tôi thật tàn nhẫn, tôi sẽ không tha cho anh đâu…

Hình ảnh cái đêm kinh hoàng ấy lại hiện về ám ảnh trong tâm

trí, những gã lưu manh khốn kiếp… dòng tít gái mại dâm… cơn thịnh nộ của ba…

nhà giam bẩn thỉu… Kiều Diễm xua mạnh đi những ký ức tủi nhục đáng quên. Tia

nhìn Lệ Na lóe lên tàn độc.

Lệ Na không ngờ lại gặp cô ta tại đây, cô gạt nhanh cho hết

những hàng nước mắt, nhìn trả bằng ánh mắt căm ghét. “Sao chị còn dám vác mặt đến

đây?”

Cô ta tiến gần lại, khẽ cười đểu: “Sao? Nghe nói anh ấy đã bỏ

cô mà đi rồi. Ha ha tôi biết mà. Uy sẽ không đời nào chịu nổi loại đàn bà như

cô.”

Cô ta càng cười dữ hơn, tiếng cười lanh lảnh nghe ớn lạnh:

“Ha ha. Chỉ là một phép thử thôi mà. Phép thử xem tình yêu của cô đối với anh ấy

đáng giá bao nhiêu thôi.”

Kiều Diễm nhỏ tiếng lại đầy nhạo báng: “Tôi cũng không ngờ

tình yêu của hai người lại dễ tan vỡ như thế, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn thế

mà đã khiến cô mất lòng tin vào người đàn ông của mình rồi.”

Lệ Na lặng ngắt, cô không thể nói được gì, mỗi lời nói của

cô ta như những lưỡi dao cứa mạnh lấy tim cô lúc này.

“Cô không biết là đưa được anh ấy lên giường khó khăn đến mức

nào đâu. Chậc chậc, một viên thuốc nhỏ bé như vậy mà cũng công hiệu ghê gớm… ha

ha…”

“Câm mồm. Loại đàn như cô thật đáng ghê tởm.” Cô vung mạnh

tay định cho cô ta một cái bạt tai nhưng cánh tay đã bị giữ lại.<>

Kiều Diễm vẫn nói đều đều những lời lẽ cay nghiệt: “Tôi tin

anh ấy sẽ không trách tôi đâu. Anh ấy chỉ thất vọng về cô thôi.”

Những bước chân vô hồn đưa Na về đến quán lúc nào chẳng hay.

Không muốn vào trong nên cô đành ngồi lặng câm trên chiếc ghế đá trước cửa

quán. Hứng chịu từng đợt sóng lặng thầm mà dữ dằn đang bủa vây. Để mặc nỗi đau

âm ỉ cuốn trôi mình đi.

Thời gian, không gian, sự sống lại lắng đọng trong khoảnh khắc

này.

Vũ Bội có việc đi ngang qua chợt trông thấy cô ngồi đó vẻ

khác lạ vội bước lại. “Cô Na. Có chuyện gì vậy? Sao lại ngồi đây?”<>

Không tiếng trả lại, khuôn mặt Lệ Na hoàn toàn đóng băng,

không một biểu cảm sống. Vũ Bội sợ hãi lay vai cô thật mạnh. “Lệ Na. Tỉnh lại

đi! Cô sao thế?” Cô tát tát vài cái lên mặt Na.

Na từ từ chuyển động đôi mắt lờ đờ, da mặt rần rật. Rồi

không hề báo trước cô gào lên một tiếng hét xé lòng. Nước mắt trào ra đẫm mi,

nhòe nhoẹt lan rộng trên khuôn mặt gầy gò. Nức nở, ai oán.

Na úp mặt vào ngực cô gái để cô ấy ôm chặt lấy vỗ về. “Cô ta

nói đúng. Tại em… tất cả là tại em… anh ấy không có lỗi gì cả… tại em vô tình…

ác độc…” Tiếng khóc nghẹn ngào vỡ òa. “Phải làm sao đây? Phải làm sao đây hả chị?”

***

B


pacman, rainbows, and roller s