
đi lần nữa.
Vĩnh Uy trở lại, đặt tô cháo lên mặt bàn trước đầu giường.
“Mẹ dậy ăn cháo đã.” Anh đỡ mẹ ngồi lên.
Bà Ngọc Kim đưa đôi tay giá lạnh nắm chặt lấy tay con. “Uy!
Con định sao? Hai đứa… hai đứa phải làm sao?”
“Con sẽ đi đâu đó một thời gian!”
“Chẳng lẽ không thể… hai đứa dù sao cũng đã…”
“Con biết mẹ thương con. Nhưng con chẳng thể đối mặt với cô ấy
nữa. Đi xa cũng tốt. Biết đâu thời gian trôi qua mọi thứ sẽ dễ thở hơn.”
“Không. Đừng vậy! Như thế thà giết mẹ đi còn hơn.”
Tiếng hai mẹ con não nề sầu thảm chen cùng tiếng nấc tiếng
nghẹn vang vọng đầy bi thương trong màn đêm thanh vắng.
Khi sức khỏe bà Ngọc Kim đã khá hơn, Vĩnh Uy ra đi. Anh rất
muốn gặp Lệ Na lần cuối nhưng sợ rằng sẽ lại yếu lòng mà chẳng nỡ rời xa cô.
Trước khi đi anh đã thu xếp tất cả mọi chuyện đâu vào đó. Chẳng ai rõ anh sẽ đi
đâu, sẽ dừng chân nơi nào. Chỉ biết một ngày anh như hoàn toàn biến mất khỏi thế
gian này. Để lại nỗi đau rứt lòng cho những người ở lại.
***
Chỉ đến khi bé Bin kêu rền rĩ tại sao ba nó không chịu đi
đón nó từ lớp về nữa Lệ Na mới càng cảm thấy nhộn nhạo gan ruột. Từ hôm nói
chuyện bên bờ hồ đến giờ cô chưa gặp lại anh. Uy dặn vú Lan đưa đón bé Bin, anh
nói anh bận.
“Ba bận việc chuẩn bị đám cưới ấy mà.”
Bé Bin phụng phịu: “Sao không gọi được.” Nó xoay xoay chiếc
di động của mẹ trong tay.
Na cũng tin anh bận nhưng lẽ nào đến nói chuyện điện thoại với
thằng bé cũng không được. Hay có phải hôm ấy cô đã khiến anh quá tổn thương.
Lòng tự trọng của anh lớn như vậy mà hết lần này đến lần khác phải lụy cô. Có
phải anh đã hết kiên nhẫn.
Lệ Na giằng lấy chiếc điện thoại từ tay thằng bé, cô quyết định
gọi cho anh. Nhưng quả thật chỉ có âm thanh vô hồn báo không liên lạc được và
xin để lại lời nhắn.<>
Chưa bao giờ cô thấy anh tắt máy, một linh cảm không lành mơ
hồ ập đến. Liệu có chuyện gì không hay xảy đến chăng?
Sau nhiều đắn đo, nghĩ ngợi cuối cùng cô cũng gạt bỏ cái
tính nhỏ nhen đàn bà và đến nhà anh xem thế nào. Nhà của anh và cô thì đúng hơn.
Bấm mật mã chờ cửa mở, cô cứ nghĩ sẽ nhìn thấy anh nằm trên giường, ốm nặng, sốt
cao, hay gì gì đó. Và cô sẽ mắng cho một trận, sau đó sẽ đi nấu cho anh một
chút gì đó để giải cảm.
Nhưng căn nhà lạnh lẽo, hoang vắng không có một hơi ấm thân
thể nào cả. Phòng khách, bếp, phòng ngủ, phòng tắm… trống không. Na đánh rơi
mình ngồi phịch xuống tấm ga giường màu sen sậm. Hụt hẫng. Cảm giác hụt hẫng,
chới với lấp đầy tâm trí. Hơi thở dồn dập đứt quãng. Cô không hiểu thế này là
sao.
Ánh nhìn hoang dại lướt khắp căn phòng, phòng ngủ do chính
tay cô trang hoàng, màu sắc hài hòa giữa sự trầm ấm của anh và tươi trẻ của cô.
Nhưng giờ sao trông hoang lạnh ghê gớm. Và lọt vào tầm mắt cô, trên chiếc bàn
tròn gần cửa sổ. Trên đó có một phong thư đè trên rất nhiều tập giấy tờ khác.
Na tiến đến bóc vội bức thư, đó là nét chữ mảnh xiên xiên của
anh:
“Em thân yêu!
Có lẽ khi em đọc đến những dòng này anh đã ở rất xa em rồi.
Anh có rất nhiều lời muốn tâm sự cùng em nhưng rút cuộc lại chỉ biết xin lỗi và
cảm ơn em mà thôi. Cảm ơn về tất cả những gì em mang đến cho anh, anh đã thực sự
biết thế nào là yêu và được yêu. Có ngọt, cũng có đắng nhưng những trải nghiệm ấy
thật tuyệt vời. Em đã mang đến ngọn lửa kì diệu soi sáng tâm hồn anh. Anh đã rất
hy vọng chúng mình sẽ có một tương lai tốt đẹp. Nhưng có lẽ anh đành lưu giữ giấc
mộng tại đây thôi. Xin lỗi vì tất cả những tổn thương mà anh đã khiến em phải
chịu đựng. Lời hứa với em lại một lần nữa dang dở rồi. Khi biết anh đã không
còn ở bên em nữa chắc em sẽ buồn một thời gian. Nhưng anh tin em sẽ vượt qua hết
bởi anh đã nói em là một cô gái mạnh mẽ mà.
Một mình em nuôi con chắc chắn sẽ rất vất vả nhưng cố lên em
nhé! Anh để lại toàn bộ những gì anh có cho mẹ con em. Ngôi nhà này và một vài
mảnh đất khác đã sang tên em. Tiền mặt trong tài khoản đều toàn quyền em sử dụng
(đừng có nói em không cần, nuôi con rất tốn kém), cổ phiếu trong công ty và các
khoản đầu tư ngoài ngành thì anh nhờ ba giúp em lo liệu. Vậy thôi!
Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Tạm biệt!
Yêu em!”
Na buông rơi lá thư, chết lặng. Cô cứ đứng im như hóa tượng
thật lâu như vậy, dường như chẳng có thứ gì còn tồn tại nữa, bản thể hòa cùng
thứ hữu hình, tan biến hết cả. Bởi cô không còn cảm nhận được bất cứ điều gì,
chỉ còn lại một sự trống rỗng vô hồn. Không gian im ắng bóp nghẹt và nuốt chửng
sự sống.
Nhưng rồi nhận thức cũng trở lại, Lệ Na không tin tất cả những
chuyện này. Cô bắt thân xác phải cử động và bắt đầu lao mình đi tìm kiếm anh khắp
nơi. Biệt thự họ Cao, công ty, đầm nước yên bình nơi chỉ có anh và cô, du thuyền…
nhưng anh không có nơi đâu cả. Vĩnh Uy dường như không hề tồn tại, anh biến mất
như một giọt sương sớm mai tan vào hư vô, như làn khói loãng trong không trung…
Ông bà Thụy Kim đều tránh mặt không gặp cô. Có lẽ họ căm
ghét vì cô đối xử không tốt với con trai họ, chắc chắn là vậy rồi, giờ họ cũng
giống anh không muốn nhìn mặt cô nữa.
Trong những giờ phút lao mình tìm kiếm cô mới biết anh đã hủy
b