
ỏ đám cưới của hai người. Mọi thứ cũng giống như anh, như một giấc mơ mệt
nhoài, tỉnh dậy tất cả sẽ tan biến, xóa nhòa hết cả. Ngậm ngùi trong tủi hờn cô
chỉ biết lầm bầm mắng anh là đồ điên. Đồ điên. Anh là đồ điên. Vì sao lại đối xử
với cô như thế?
***
Chơi vơi!
Na chẳng biết mình đã sống thế nào trong những ngày như bồng
bềnh trên mây thế này. Cuộc sống vẻ như vẫn tiếp diễn nhưng hình như mình đã lạc
loài đâu đó.
Mỗi sáng thức dậy Na đều mở cửa trước tiên, bình minh chiếu
rọi những tia nắng tinh khôi lên thân hình gầy guộc, vật vờ. Đôi mắt mơ màng
nhìn xuyên qua tia sáng trong trẻo để cố thấy một hình dáng quen thuộc. Nhưng
chẳng có ai đứng trước cửa nở nụ cười chào ngày mới với cô cả. Ngẩng đầu, một
tay che trước mắt để khỏi chói lòa, Na muốn nhìn thấu tận trời xanh bao la kia
có cánh máy bay nào lướt qua không. Biết đâu anh đang ngồi trên đó, anh đang trở
về.
Một ngày mới lại bắt đầu, cô sẽ lại tiếp tục công việc của
mình. Nhưng Na chẳng hiểu sao mọi người không cho cô đứng pha chế đồ uống cho
khách nữa. Thầm nhủ mọi người thật hài hước, cô vẫn sống tốt mà. Thôi được vậy
để tôi đi nấu ăn.
“Hôm nay có món nấm sốt trứng ăn với bò hầm đấy nhé. Tuyệt
không có một chút tiêu nào đâu. Nếu anh về kịp bữa trưa thì quả là may mắn cho
anh đấy.”
Lệ Na cứ tự lẩm bẩm một mình, vừa nói vừa cử động như một
cái máy.
Một ngày cứ chậm chạp bò qua, Na liếc nhìn món bò với nấm sốt
thơm ngon đã nguội ngắt. “Thôi vậy. Bữa tối cũng được. Tuy kém ngon một chút
nhưng hương vị vẫn thế. Còn không mau lên… Đến mai lại phải làm món khác.”
Lênh đênh!
Sự sống lãng đãng khiến linh hồn như say sóng trên một con
tàu giữa biển khơi mênh mông. Nhưng Na thấy mình vẫn sống tốt. Chỉ hiềm mọi người
càng lúc càng quá quắt, họ không cho cô bước chân ra khỏi cửa một bước. Biết
đâu anh đã về nhà. Họ thật vô lý khi cứ kìm giữ cô ở đây.
Thế nên giờ đây Na đành đứng xắt củ cải thành từng lát nhỏ.
Món củ cải hấp mật hôm nay sẽ rất thơm ngon. Ăn cùng bánh sữa thì còn gì bằng
nhỉ.
Tiếng vú Lan hét lên thất thanh. Bà buông rơi chậu bột mì.
Cuống quýt lao vội lại.
“Trời ơi! Chảy máu nhiều quá.” Vú Lan lẩy bẩy giữ lấy bàn
tay có ngón trỏ đang ròng ròng máu của cô.
Na cứ để mặc vú Lan thực hiện những công đoạn chăm sóc vết
thương cho mình, chắc chỉ mới chạm nhẹ một chút thôi, cô đâu có thấy đau.
Vú Lan vừa băng bó ngón tay cho Na vừa lập cập nói không ra
tiếng: “Con giết mình lúc nào không biết đấy.”<>
Na thì luyến tiếc chỗ củ cải trắng tinh đẫm màu máu: “Phải bỏ
chỗ kia đi rồi. Như vậy khẩu phần sẽ thiếu mất. Hai cha con họ ăn khỏe lắm. Vú
còn cây củ cải nào không?”
Vú Lan xé lòng xé ruột nhìn Na, kìm nén tiếng thổn thức bật
lên trên đầu môi: “Con ơi là con! Còn không tỉnh lại đi. Cứ dở dở ương ương thế
này thì vú biết phải làm sao hả?”<>
Lệ Na nhìn bà bằng ánh mắt đờ đẫn. “Vú nói xem, là anh ý sai
đúng không?”
Bà Lan chẳng biết nói gì chỉ biết lắc đầu đau khổ.
Cô lại tự mình trả lời: “Thôi được, tuy anh sai nhưng em sẽ
bỏ qua hết cho anh. Tất cả mọi chuyện, em đã quên hết rồi đấy. Nghe không hả?
Không mau về đây. Còn như thế em sẽ không tha thứ cho anh nữa đâu.”
“Là em sai! Là em khiến anh phải đau khổ. Tất cả đều là lỗi
của em, được chưa? Anh muốn trừng phạt em đến khi nào đây?”
Nửa tỉnh nửa mê! Cuộc sống như vậy còn đáng sợ gấp ngàn vạn
lần. Thà rằng u mê trong cõi chông chênh ngả nghiêng hay là tỉnh táo để hứng chịu
cơn đau giày vò khốn khổ nhất còn hơn sống mà chẳng biết hiện tại là đâu thế
này.
Khói nghi ngút lan rộng từ làn nước sôi sục trong bồn. Đôi
chân trần chạm trên sàn phòng tắm ướt nhẹp, Na thả rơi chiếc khăn tắm đang cuốn
quanh mình, cô muốn được ngâm mình trong thứ nước âm ấm dễ chịu.
Bàn chân vừa giơ cao gần chạm mặt nước thì bất ngờ bị túm lại
hất mạnh sang bên, Na loạng choạng ngã dựa vào bức tường men trắng.
Mỹ Hà hét lên: “Cậu điên à? Nước sôi đấy. Muốn chết bỏng à?”
Vú Lan nghe tiếng quát liền chạy vào xem có chuyện gì.
Thoáng nhìn qua bà cũng hiểu được mọi chuyện. Chẳng nói chẳng rằng bà lao đi
tìm một cây roi.
Khi trở lại Mỹ Hà đã cuốn chặt tấm chăn bông lên người Lệ
Na, dìu cô ngồi xuống giường và ôm chặt lấy, thì thầm những lời khuyên nhủ.
Rồi cứ thế bà cầm chiếc roi mây vụt thật mạnh lên bắp chân
Na, tiếng vun vút xé gió cứ ten tét lên thịt xương. Chạm đến đâu hằn tím, rỉ
máu đến đó. Vậy mà Lệ Na vẫn không có phản ứng.
Mỹ Hà cuống quýt ngăn vú lại.
“Tránh ra! Ta phải đánh cho nó tỉnh lại.” Bà cựa mình len ra
khỏi vòng ôm của Mỹ Hà, cố với tay đánh thật lực. Nhưng rồi cũng phải buông rơi
chiếc roi, thở hì hục mệt nhoài. Lệ Na vẫn trơ như một cái xác không hồn.
Mỹ Hà rấm rứt khóc khi nhìn những vết thương tứa máu nơi
chân bạn. Vú Lan đành bất lực buông một tiếng nói khinh thường: “Vĩnh Uy bỏ đi
là đúng lắm. Rất đúng. Cô không hề xứng đáng với cậu ta!”<>
Lời nói của bà đã có tác động rõ ràng, tròng mắt cô xáo động
hoảng loạn. Và vú Lan đã kéo một phần hồn Na trở lại như thế đó. Nhưng chỉ một
nửa linh hồn mà thôi.
Nửa còn lại đã bay theo anh đế