
ăn bày trên bàn, cất giọng như thể đã hiểu
rõ cơ sự: “Con biết rồi vú. Vú không thấy thiếu một món rất quan trọng à?”
Trông vẻ mặt thắc mắc của vú, Lệ Na đành nói huỵch toẹt:
“Bánh sữa đó!”
Thiên Linh và Vĩnh Nguyên bật cười rinh rích, phải che miệng
kìm tiếng cười mỗi lúc một lớn.
Vĩnh Uy ngạc nhiên nhìn thằng cả đang ngồi bên trái mình, nó
vẫn rầu rĩ chẳng có chút phản ứng gì với chuyện thường khi mà nó thấy khá hài
hước: “Con làm sao thế?”
Thiên Linh lanh chanh, mái tóc xoăn tít bồng bềnh lúc lắc
qua lại: “He he. Anh ấy đang sợ đó ba. Sợ ba biết anh ấy khiến ba lỗ một khoản
nặng vì sự thảm bại không đỡ nổi của mình ấy.”
Vĩnh Tài nhìn em gái quắc mắt: “Im và ăn đi!”
Hai vợ chồng Vĩnh Uy và Lệ Na mới đi du lịch về sớm nay nên
không rõ nhiều chuyện: “Là sao?”
Vĩnh Tài ngượng ngùng gãi tai không biết nói sao. Cô em lỏn
lẻn nhìn ba thì thào câu đọc báo, khuôn mặt ửng hồng thích thú trông giống y mẹ
nó hồi 16 tuổi, bằng tuổi nó bây giờ.
Vĩnh Uy hắng giọng gọi người mang đến tờ báo buổi sớm, choán
kín trên mặt báo thể thao là hình ảnh vinh danh chiến thắng của con ngựa đua có
màu nâu bóng thuộc nòi Scotland tại giải tranh cúp doanh nhân thường niên. Vĩnh
Uy trợn mắt không tin nổi, nhìn con trai rít lên: “Gì thế này? Trời ơi, chiếc
xe cổ của ba...”
Vĩnh Tài cúi mặt: “Con xin lỗi. Không hiểu sao lúc ấy con
không được khỏe lắm.”
“Vì sao không khỏe? Haizz chắc đêm hôm trước anh tốn sức vì
mấy ả mắt xanh mỏ đỏ chứ gì? Tội nghiệp anh!” Thiên Linh mắt chớp chớp ra ý cười
cợt.
Ông anh gằn giọng đe dọa: “À được. Em được lắm. Trêu ngươi
được anh chắc thích thú lắm nhỉ!?”
Lệ Na vội lên tiếng hòa hoãn: “Thôi. Chuyện gì cũng để nói
sau. Ăn đi đã!”
Thằng út Vĩnh Nguyên lại được thể đổ dầu thêm lửa, miệng còn
ngồm ngoàm miếng đùi gà rán: “Ba... mợi con mớn… con rửa mục cho ba.”
Vĩnh Tài tái mặt, thằng oắt con này nói thế mà nghe được. Mọi
người bật cười, kể cả Vĩnh Uy đang tiếc đứt ruột con xe cổ hiếm cũng không thể
nhịn được cười.
Chỉ có đứa con thứ hai n Thiên là vẫn lạnh lung mặc cho bên
cạnh thế nào, mắt chằm chằm nhìn vào cuốn sách luật to tướng đặt bên cạnh đĩa
thức ăn mới được gẩy gẩy một chút.
Lệ Na gọi với xuống cuối bàn: “Thiên! Giờ là giờ ăn chứ
không phải giờ con chúi mũi vô đống sách đó nhé!”
Thằng út được thể muốn lấy lòng ba mẹ, chạy ào qua phía bên
bà chị giằng ngay cuốn sách úp lại: “Giờ là giờ ăn chứ không phải giờ chị tỏ ra
trí thức nhé!”
Ánh mắt lạnh băng với đuôi mi dài hơi kiêu của Thiên se lại nhìn trừng trừng vào bàn tay lấm
mỡ của thằng em chạm trên lớp bìa da bóng lộn. Mái tóc tém ngắn ốp sát gương mặt
thanh tú xinh đẹp đang cứng lại như hóa thạch ngàn năm. Mới 20 trẻ trung mà
trông nó như bà cô già quá lứa.
Thiên giống cha hơn giống mẹ với thân hình thuôn dài mảnh khảnh
gọn gàng trong chiếc áo sơ mi trắng nghiêm nghị. Sống lưng thẳng tắp lãnh đạm.
Mọi người chợt nín lặng, tim thót lại một nhịp khi trông biểu
hiện đáng sợ của Thiên.
Lệ Na lại cười xòa hòa giải tình thế bằng kỹ năng điêu luyện
của người mẹ: “Nguyên con, trả sách cho chị đi.” Rồi lảng ngay sang chuyện
khác: “Mọi người ăn nhanh lên đi. Vĩnh Tài con có nhớ 2h chiều nay ra sân bay
đón Akiko chứ. Nghe nói bác Khang cũng về.”
“Con nhớ rồi.” Vĩnh Tài thấy mừng vì chuyện của mình hình
như đã được bỏ qua một bên.
Lệ Na nói tiếp: “4h lại có show diễn thời trang được mời nữa.
Hôm nay nhiều việc đấy!”
Nghe đến buổi trình diễn thời trang Thiên Linh mắt sáng rỡ
lên tràn đầy hứng khởi. Nó gạt ngay đĩa thức ăn sang một bên.
Vĩnh Tài được dịp cười khẩy nhìn chăm chú vào thân hình chưa
được 1m70 của cô em bằng ánh mắt giễu cợt. Cả nhà ai cũng biết ước mơ lớn nhất
của con nhỏ là trở thành siêu mẫu.
Cuộc sống vẫn tiếp nối như vậy, đầy vội vã và rối bời. Có thật
nhiều những khúc mắc quẩn quanh cùng nỗi buồn đau dù ít dù nhiều, hay có những
khi lại vô cùng sung sướng viên mãn. Nhưng có hề gì đâu tất cả những hỉ nộ ái ố
của nhân gian cũng chỉ là sự chuyển mình đầy khảng khái của số mệnh đối với cuộc
sống. Điều ý nghĩa nhất chính là được sống hết mình với những trải nghiệm ấy.
Và có một thứ kỳ diệu luôn song hành và nâng đỡ con tim yếu mềm của ta trên mỗi
bước đi đầy gian khó. Đó là tình yêu! Cuộc sống thật đẹp, thật tuyệt vời khi mà
tình yêu thương vẫn đong đầy trong từng hơi thở.
25/12/2012
Thực
hiện bởi
nhóm
Biên tập viên Gác Sách:
Đỗ
Doanh – Trí Linh – nangmualachuyencuatroi
(Tìm
- Chỉnh sửa - Đăng)