
ộ cơ
thể sống đã ngừng hoạt động.
Bà Ngọc Kim đã chết! Nửa thân trên còn úp trên giường, nửa
thân dưới nằm xuôi dưới đất.
Một lúc thật lâu không thấy bà giãy giụa nữa Kiều Diễm sợ
hãi lật thân hình bà lên, người phụ nữ trung niên với nét đẹp buồn quý phái,
nay khuôn mặt đã trắng bệch, tròng mắt mở lớn còn ẩn hiện nỗi uất ức bi thương.
Kiều Diễm run rẩy cắn chặt tay đè nén tiếng thét kinh khiếp.
Toàn thân cô ta cùng đóng băng như người chết, làn môi tím tái cắn đến bật máu.
Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng sợ bất cứ điều gì nhưng giờ đây, cô ta thấy sợ tột
cùng. Nỗi sợ khiến lục phủ ngũ tạng trong người như lộn nhào. Nỗi sợ khiến châu
thân nôn nao, choáng ngất. Não bộ như dằm đâm nhức buốt ghê rợn… Giống như đang
bị thiêu đốt trong biển lửa địa ngục…
Nhưng rồi Kiều Diễm cũng tĩnh trí lại, cô ta không thể chôn
vùi cuộc đời mình vì cái xác chết này. Màn đêm đã buông, nhất định sắp có người
vào. Đầu óc rối loạn bắt chân tay phải hoạt động ngay lập tức, vội vàng dùng sức
lôi xác bà Kim lên giường, chỉnh trang lại quần áo đầu tóc cho bà rồi đắp chăn
kín lại.
Với cơ thể run rẩy cô ta xoay mình láo liên để xóa mọi dấu vết
rồi chuồn nhanh nhất có thể.
Một kiếp người đã vĩnh viễn rời xa cõi thế nhân sầu ai và đầy
oan trái này.
Mây lượn lờ xám xịt, ánh sáng heo hút lúc đậm lúc nhạt trong
một ngày âm u, thi thoảng những cơn gió lướt qua nghe rin rít càng thêm phần
thê lương. Đoàn người đi viếng bước những bước lướt êm miết lên trên đám cỏ ướt.
Ngôi biệt thự hiện lên trước mắt với khung cảnh đồ sộ nhưng vô cùng hoang lạnh,
nhất là trong tiết trời ảm đạm thế này.
Gian tang lễ nhà họ Cao. Lệ Na ngồi trước linh cữu bà Ngọc
Kim nhìn từng người, từng người áo đen lặng lẽ, uy nghiêm tiến lại. Đến giờ cô
vẫn không thể tin bà đã ra đi mãi mãi. Để lại trong lòng những người thân
thương ở lại một hố sâu hun hút không gì bù đắp nổi. Giống như hồi ấy, khi ba
cô ra đi…
Nhìn khuôn mặt thanh tú trên di ảnh cô lại không kìm được những
giọt nước mắt tiếc thương. Mới hôm qua còn nhìn thấy bà, còn được lắng nghe bà
nói những lời đầy bao dung, vị tha. Liệu có phải do mình, chính mình đã khiến mẹ
bị rối bời, hoảng loạn mà qua đời. Na ngập trong cảm giác day dứt, tội lỗi. Nếu
đúng vì cô mà bà chết, cô sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình.
Mưa bắt đầu lất phất bay, thả thêm vào quang cảnh đau thương
sự giá lạnh mà lại ngột ngạt. Đám tang trang trọng buồn thảm cứ nối tiếp những
lời chia buồn, động viên an ủi và những cơn dư chấn xúc động từ thân nhân người
quá cố.
Anh. Anh ở đâu, sao không về đi. Hãy về quỳ trước mẹ đi. Anh
có biết là người mẹ thân yêu nhất của anh đã ra đi, đã rời bỏ anh mãi mãi rồi
không hả. Cô mong ngóng anh từng tích tắc một. Ngày hôm qua vẫn còn hy vọng,
nhiều nhiều lắm nhưng giờ thì sự gắng gượng trong em đã dần lụi tàn, từng phân
li sức sống như bị bóp nghẹt đến vỡ nát. Sinh ly tử biệt, ai oán, khổ đau. Bao
giờ mới tan. Đau. Khó chịu quá. Đừng khiến em phải chết dần chết mòn thế này.
Na thấy cả thân và tâm đều uể oải, rã rời. Trước khung cảnh
buồn thảm này lại càng thêm phần chuếnh choáng. Màn mưa ngoài kia được gió
quăng ngang cứ bay bay lượn lờ. Hắt hiu, nặng nề.
Nhưng… người đàn ông cao ráo đứng kia, xa xa sau đám người dự
tang lễ… dáng hình xiêu xiêu đứng đầu ngọn gió… xao động, lay lắt. Là anh… là
anh. Không thể tin nổi đó là anh.
Con tim nhỏ bé cháy bùng dữ dội và đập điên loạn, mỗi nơ-ron
thần kinh như thể sắp đứt tung đến nơi, xúc cảm dâng trào và vỡ òa trong niềm
vui sướng tột cùng khi gương mặt quen thuộc của anh hiện diện qua võng mạc mòn
mỏi này.
Anh đó! Vẫn nét trầm ngâm, tĩnh tại. Có đôi phần gầy đi làm
nổi bật hơn những đường nét góc cạnh. Mái tóc ngắn gọn hơi rối vì gió. Chiếc quần
bạc đi cùng áo cánh mỏng nhuốm bụi màu được nước mưa bết lại. Đôi mắt ấy buồn
xa xăm găm trong ánh nhìn cái khung cảnh não nề, tang thương này - gian chính
diện nơi đặt quan quách chứa đựng thi thể người mẹ.
Dõi theo anh Na cũng thấy mình như cảm nhận mồn một nỗi
thương đau đang giày xéo tim anh. Cô thấy đau cùng anh. Nỗi xót xa đến nghẹt thở,
buốt nhói.
Nhưng rồi. Anh quay đi, ánh nhìn lướt qua cô như một cuốn
phim thật chậm. Quay mình vào không gian mênh mông, mịt mùng ngoài kia.
Tại sao anh vô tình đến lạ lùng. Na vội hốt hoảng nhấc người
dậy lao mình lách qua những bóng ảo đen mà giờ đây với cô chỉ nhập nhoàng, mờ
nhạt. Chỉ duy nhất anh là rõ nét trong tầm nhìn.
Cô đuổi theo anh, cố quên cơn váng vất ngày một nặng. Rõ là
anh mà, cô không nhận nhầm, là Vĩnh Uy của cô. Hơi thở mỗi lúc một nặng nhọc
trong những bước chân gấp gáp.
Bóng dáng phía trước ngày một nới rộng khoảng cách, anh bước
thong thả mà sao đã dần khuất tầm mắt. Na sợ hãi, yếu ớt gọi: “Anh. Đứng lại
đi!”
Quả nhiên Vĩnh Uy đứng lại. Họ đã ở cách xa đám tang một đoạn,
không còn nghe tiếng người rì rầm nữa. Nơi đây yên tĩnh, bãi cỏ thênh thang trải
rộng đến cổng lớn, khuất sau một hàng cây um tùm. Mưa ngày một nặng hạt.
Anh đứng lặng lẽ, dáng người nhìn từ đằng sau thanh thoát và