
à Kim mê mệt nửa tỉnh nửa mơ, lào thào nói sảng tiếng được
tiếng mất. Mồ hôi vã ra ướt đẫm, “…Uy con. Về đi con ơi! Mẹ xin lỗi… hai đứa
không phải anh em đâu…”
Cựa mình đầy mệt mỏi, bà hơi he hé mắt, trời chiều nhập nhoạng,
căn phòng tôi tối càng thêm phần ảm đạm. Trong cảnh ngập buồn, lặng ngắt ấy có
một người đứng bên giường tự khi nào.
Bóng dáng mờ ảo bất động, im lìm trông như một cô hồn khiến
bà Kim tái người hãi hùng. Tiếng kêu khe khẽ bật lên khỏi cổ họng.
Kiều Diễm vô cùng bất ngờ và hoàn toàn không tin nổi về những
gì cô ta đã nghe được, sóng mắt lóe ra tia sáng trong cảnh u tối này trông càng
đáng sợ. “Sao? Bác nói vậy là sao? Hai đứa không phải là anh em?”
Bà lắc mái đầu lùng bùng trong lần vải gối. “Không! Không có
gì hết!”
“Cháu đã đứng đây từ lâu. Và nghe rất rõ ràng.”
“Đây là chuyện riêng của gia đình bác. Cháu không phải xen
vào.”
Cô ta bật lên tiếng cười cay độc: “Cháu hiểu rồi. Chuyện những
đứa con của bác loạn luân có phải không?”
Bà Ngọc Kim mất bình tĩnh thét lên be bé, bà không đủ sức để
lớn giọng: “Đã nói là không phải. Hai đứa không phải…”
Diễm đe dọa: “Vậy là cháu đã hiểu vì sao Vĩnh Uy bỏ đi rồi.
Tốt nhất là bác nên nói hết mọi chuyện ra đi. Nếu không chuyện này mà đồn ra,
chắc gia đình bác sẽ đẹp mặt lắm đây.”
“Không… không…” Bà lắc mạnh đầu sợ hãi.
Cô ta quay ngoắt người đi, bà Kim cuống quýt bật người dậy
níu cô ta lại: “Bác xin cháu. Không thể để lộ chuyện này ra được.”
Kiều Diễm lườm lại bằng ánh mắt sắc nhọn, ra ý chờ đợi. Giờ
đây người ở thế quyết định là cô ta, bà không hề có quyền lựa chọn.
Và thế là bà Ngọc Kim, phu nhân chủ tịch tập đoàn Cao Kiến lẫy
lừng, phải dốc hết mọi bí mật đời tư mà bà chôn kín bấy lâu.
Kiều Diễm lặng im lắng nghe. Từ chuyện xa xưa cái thời bà
còn con gái, được gả cho ông Thụy, mặc dù lấy nhau không tình yêu nhưng bà vẫn
hết lòng phụng sự cha mẹ chồng và chồng. Chăm lo, vun vén cho gia đình. Nhưng số
phận thật hẩm hiu khi mãi mà bà chẳng có mang. Gia đình họ Cao mấy đời độc tôn,
nhất quyết phải có bằng được đứa cháu đích tôn. Cầu khẩn, thuốc thang khắp nơi
mà bà Kim vẫn chẳng có biểu hiện gì.
Ánh mắt của cha mẹ chồng nhìn bà càng lúc càng thể hiện sự
chán ghét, thất vọng. Cuộc sống thật gò bó, áp lực. Cho đến khi bà liều mình
quan hệ với một người đàn ông khác và quả nhiên sau đó bà đã mang thai. Mọi
chuyện hoàn toàn thay đổi, cả gia đình đều vô cùng hạnh phúc về đứa cháu đích
tôn này. Nhưng Vĩnh Uy thực sự không phải con ông Thụy. Định mệnh thật đáng sợ
khi khiến con bà yêu đúng đứa con gái đích thực của ông Thụy: Lệ Na.
Bà Kim thực không hiểu, ma xui quỷ khiến thế nào mà bà đã
lôi tuồn tuột cái bí mật đáng hổ thẹn chôn kín ngần ấy năm trời của mình cho
người ngoài thế này.
Nhưng khi nghe những lời đe dọa của cô ta bà thấy sợ, danh dự
của gia đình này sẽ bị hủy hoại mất.
“Bác xin cháu, đừng để lộ chuyện này ra, gia đình bác đã quá
đủ đau khổ rồi.”
Kiều Diễm nhìn bà khinh bỉ, tay bắt chéo trước ngực. Giờ bác
định tính sao đây?”
“Tự bác sẽ nói cho thằng Uy và ông ấy biết, ngay bây giờ,
ngay bây giờ. Bác sẽ gọi cho Uy… sẽ để lại lời nhắn cho nó.” Bà run tay lần tìm
chiếc di động. Nó được đặt trên chiếc bàn cạnh đầu giường.
Kiều Diễm đứng bên nhìn bà bấm số bằng đầu ngón tay lẩy bẩy,
tròng mắt cô ta long lên điên loạn trong những ý nghĩ rối bời.
Cho đến khi bà Kim áp chiếc điện thoại vào tai, hy vọng khi
Vĩnh Uy mở điện thoại sẽ nghe được lời nhắn của bà: “Uy! Mẹ có chuyện muốn nói
với con…”
Thì cô ta lao đến cướp lấy chiếc di động trong tay bà, cúp
máy lại. Đầu lắc mạnh, mắt trợn trừng. “Không! Bác không làm thế được. Không được!”
Bà Kim quá bất ngờ: “Cô… cô muốn gì? Trả điện thoại cho
tôi!”
Kiều Diễm gằn giọng, lùi xa dần: “Không đời nào. Bà không thể
nói ra hết mọi chuyện được. Tôi đã mất bao nhiêu công phá chúng nó, giờ bà làm
vậy bao nhiêu công sức của tôi đổ đi hết hả. Không!”
Kinh ngạc nhìn cô ta, bà không thể tin nổi trước đây mình đã
từng yêu quý con người này. Cố kìm chế cơn giận dữ, bà dịu giọng: “Cháu đừng
như vậy. Cháu làm thế không có ích gì cả. Hai đứa rất yêu nhau. Sớm muộn gì
chúng nó cũng về bên nhau thôi. Đưa điện thoại đây cho bác!” Bà giơ một tay ra,
ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Diễm.
Nhưng Diễm một mực lùi dần, lùi dần.
Bà Ngọc Kim dùng hết toàn bộ sức lực rướn mạnh người bật dậy
lao về phía cô ta. Túm chặt lấy bàn tay cầm chiếc di động. Cô ta gạt mạnh cánh
tay như cào cào của bà ra khỏi người mình. Hai bên giằng qua giằng lại, xô đẩy
lẫn nhau. Mái tóc cùng xổ tung rối bù vì bị túm và giật. Bà Kim tuy đang bệnh
nhưng rất cương quyết và sung mãn, thậm chí còn dùng răng cắn trả.
Nộ khí xung lên vì đau, cô ta dùng chân đạp vào người bà,
khiến bà Kim chới với rồi ngã bật ra sau, mặt úp xuống đúng đống chăn đệm lùng
bùng nơi cuối giường.
Bà định dùng sức nhún mình dậy nhưng bỗng đau toàn thân căng
cứng tê dại. Tim nhói lên một cơn đau khủng khiếp. Càng cử động đầu càng chúi
sâu hơn vào đống chăn nệm. Ngấp ngoải vài phút bà Ngọc Kim tắt thở. Toàn b