
anh luôn quan tâm cô hết
mực mà. “Em biết rồi!”
Vĩnh Uy thấy lòng rạo rực xúc động, anh áp bàn tay mơn nhẹ
lên bờ má ửng hồng của cô. “Em…”
Lệ Na vội lảng tránh, ý nghĩ đôi bàn tay này đã từng ve vuốt
người đàn bà khác chợt khiến cô thấy rùng mình khó chịu.
Sượng sùng, anh thu tay lại, ánh nhìn dời đi chạm phải đôi
tay trống trơn của cô. Em từng nói sẽ đeo lại nhẫn trong ngày cưới nhưng giờ
đây điều đó với anh đã không còn quan trọng nữa.
“Em này. Hãy tha thứ cho tất cả những đau khổ mà anh đã gây
ra cho em nhé!”
“Em tha thứ rồi!”
“Anh biết chỉ là miễn cưỡng thôi. Thực tâm em vẫn rất giận
anh… Có được không? Em sẽ quên hết những gì…” nhưng rồi anh sợ khi phải nghe
câu trả lời của cô, “À thôi đừng nói chuyện này nữa.”
Những lời anh nói, từng cử chỉ nhẹ nhàng của anh mang một nỗi
buồn vô hạn, cô bỗng thấy tội nghiệp về tất cả những gì anh phải chịu đựng. Na
những muốn nói với anh rằng cô sẽ quên hết, sẽ thương anh, sẽ không để anh phải
chịu giày vò nữa. Nhưng lời nói cứ tắc nghẹn trong tim không thể thốt nên lời.
Một thoáng im lìm Vĩnh Uy lại nói: “Anh biết bề ngoài em có
vẻ yếu đuối nhưng thực ra em rất mạnh mẽ. Anh tin dù có bất cứ khó khăn, đau khổ
gì em cũng sẽ vượt qua. Chỉ cần vững tin vào mình thôi. Em nhé! Đừng khóc. Khóc
nhiều sẽ mệt lắm.”
Lời nói của anh nhẹ tựa hơi thở đất trời, dịu dàng nhưng quyến
luyến, cứ vang vọng ám ảnh mãi không tan.
Anh đi lâu rồi mà hình ảnh vời vợi thương đau ấy cứ mãi
loanh quanh trong tâm trí cô. Na tự vấn mình, cô là gì, cô đã mang lại cho anh
được những gì mà có thể đối xử với anh như vậy. Từ trước đến nay chỉ có anh là
luôn chịu thiệt thòi vì cô. Na thấy mình là một con người chẳng ra gì. Vừa hẹp
hòi, vừa ích kỷ lại thích làm cao.
Lặng ngắm chiếc nhẫn kim cương lóng lánh một hồi, Na bật cười
tự nhủ, thôi nhé, tỏ ra ta đây thế là đủ rồi. Cô từ từ đẩy chiếc nhẫn vào ngón
áp út, hình ảnh chiếc nhẫn sang lóa nổi bật lên trên bàn tay gầy mảnh mai đẹp đến
xao lòng.
***
Vĩnh Uy đến gần ba, ông dựa ngồi trên chiếc ghế êm cao đặt
sát bên cửa sổ, ngắm ánh hoàng hôn đỏ rực một màu ảm đạm. Anh cũng nhìn ra
quang cảnh bên ngoài, nhìn xuống vườn cây ăn trái được dát lên mình thứ ánh
sáng đang lụi tàn trông hiu hắt đến vô ngần. Khung trời xa xa loang loáng những
vệt máu nhạt màu.
Uy cất tiếng trầm buồn: “Con sẽ đi ba ạ! Con sẽ rời xa em.
Chỉ có thể như vậy thôi!”
Ông Thụy đau đớn nhìn con: “Không còn cách nào sao? Ba chỉ
có mình con là con trai mà thôi!”
“Đó là cách duy nhất để chấm dứt khổ đau cho tất cả mọi người.
Ba đừng cho Na biết sự thật. Cô ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi. Ba hãy
thay con chăm sóc và lo cho hai mẹ con cô ấy sau này, ba hứa với con thế nhé!?
Hãy để cô ấy được sống vui vẻ…” anh nghẹn lời không thể nói tiếp. Niềm xúc động
lại dâng ngập khiến cơn đau cứ quằn quại nhức nhối.
Ông Thụy thở hắt, cố kìm nén thương đau. “Tất cả là tại ba.
Ba đã gây nên nghiệp chướng này. Ba có tội với các con.”
“Ba đừng tự trách mình nữa. Chỉ tại số mệnh quá nghiệt ngã
thôi.”
“Ba đang phải chịu lấy hình phạt cho sự ác nghiệt của mình.
Ba đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Ba hại chết người đã nuôi dưỡng con của
mình mà vẫn luôn cho rằng mình không sai.” Ông thở dài ai oán. “Con thì khác.
Con tốt đẹp hơn ta nhiều. Giờ đáng ra chỉ nên để mình ta gánh chịu quả báo
này.”<>
Cộp. Choang! Tiếng rơi vỡ chói tai phá tan vẻ cô mịch trong
căn phòng, nghe rin rít và lạnh thấu xương.Vĩnh Uy lao ra bật mở cửa phòng. Mẹ
anh đứng đó, sắc diện tím tái bợt bạt, đôi tay run rẩy chặn lấy ngực. Thân hình
lảo đảo không vững.
“Mẹ!” Uy vội bước qua chiếc khay gỗ nằm chỏng chơ và những mảnh
sứ vỡ tan, nước trà chảy loang trên mặt sàn, anh đưa tay đỡ lấy mẹ.
Ông Vĩnh Thụy cũng bật người dậy hốt hảng. Bà Ngọc Kim liếc
nhìn chồng rồi ngước nhìn con trai, tròng mắt bà lay chuyển dữ dội rồi từ từ mờ
dần và khép lại. Bà lịm ngất trong vòng tay Vĩnh Uy.
Mãi tận đêm mẹ anh mới tỉnh lại, ánh mắt bà ngập tràn nỗi
hoang mang, sửng sốt cứ mông lung nhìn thẳng lên tấm trần ốp gỗ khắc.
Vĩnh Uy nắm chặt lấy tay bà, ôn tồn nói: “Mẹ ăn một chút gì
đã nhé!” Anh quay mình đứng lên nhưng bà Kim nắm tay giữ lại.
“Con. Chuyện này là sao? Mẹ không hiểu nổi.”
Uy không quay nhìn mẹ, anh vẫn giữ nguyên tư thế để che khuất
khuôn mặt hằn sâu bi phẫn: “Na đúng là con của ba, mẹ ạ!”
Bà Ngọc Kim buông tay rụng rời, thân hình bất động lún sâu
vào lớp chăn nệm. Vĩnh Uy quay lại nhìn mẹ bằng ánh mắt tuyệt vọng. Anh kéo
chăn đắp kín cho bà.
“Mẹ ơi. Hứa với con đừng cho Na biết sự thật. Cô ấy không chịu
đựng nổi đâu.” Ngừng một chút anh nói tiếp: “Và cũng đừng trách gì ba nữa. Ba
cũng khổ tâm lắm rồi, ông nói ông chẳng dám đối mặt với mẹ. Mẹ thương lấy ba
nhé.”
Uy đã rời khỏi phòng rồi, bà Ngọc Kim vẫn cứ quay cuồng với
những ý nghĩ tối tăm, rối loạn. Bà thấy sợ hãi, rất sợ. Những chuyện như vậy
làm sao có thể… Cuộc đời lại trớ trêu đến vậy ư. Nước mắt bà lã chã rơi ướt đẫm
mặt gối, nỗi phiền muộn thương tâm cứ giày xéo, giày xéo khiến bà gần như muốn
ngất