Em Lại Gặp Anh

Em Lại Gặp Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323641

Bình chọn: 7.5.00/10/364 lượt.

hiều người, nghĩ rằng

những cửa hàng cao cấp đều chuyên kinh doanh những mặt hàng tinh tế xa

hoa, thật sự đúng là như vậy, tiền nào của nấy. Nhưng vị phu nhân đây

dáng người hơi mập mạp, chiều cao không đến 160 cm, với đặc điểm này

bình thường hẳn là phải chọn size lớn hoặc rất lớn, nhưng size này

thường thích hợp với người có chiều cao 170 cm trở lên, không khó để

nhận ra, các cửa hàng để thỏa mãn nhu cầu của phu nhân, phải mang bộ

quần áo đó cắt ngắn độ dài cho thích hợp. Nói tóm lại, quần áo không

phải cắt ngắn lại là hợp với phu nhân, mà vốn dĩ vóc dáng phu nhân không hợp để mặc bộ quần áo này. Bởi vì bộ quần áo này không sửa lại theo

đúng dáng của phu nhân, chỉ mang cắt ngắn lên là được. Mang ra so với

nhà ở, độ cao tầng trệt ít nhất phải 2.8m mới đạt tiêu chuẩn, nhưng vì

lợi nhuận người ta chỉ xây chiều cao 2.4m đủ đạt tiêu chuẩn thấp nhất,

người sống ở tầng trệt tự nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái. Jessie 's

có thể cam đoan mỗi một bộ quần áo đều dựa theo vóc dáng của khách hàng

mà cắt may phù hợp nhất." Nói trắng ra là, bộ quần áo Nhuế Lệ Mai mặc

trên người, giống như đều bị mang ra cắt xén không lý do.

Sắc

mặt của Nhuế Lệ Mai bỗng trở nên khó coi, bà ta bước về phía chiếc gương nhìn bộ đồ mình đang mặc trên người, càng xem càng giống với lời Thị Y

Thần nói, càng cảm thấy khó chịu. Có lẽ vì lời nói của Thị Y Thần rất

hợp lý,bà không nói nữa, chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn bộ dạng bực bội

của chính mình trong gương.

Thị Y Thần lại nhìn về phía Vương

Mỹ Cầm, nói tiếp: "Dáng của phu nhân về tỷ lệ rất cân đối, da cũng rất

trắng, có thể thấy phu nhân hàng ngày rất chú trọng chăm sóc. Tục ngữ

nói: Nhất bạch già tam sửu (Làn da trắng có thể che đi rất nhiều khuyết

điểm), bất luận từ dáng người đến làn da đều thuộc loại hoàn mỹ, nhưng

khí chất của phu nhân không thích hợp mặc âu phục màu cam kết hợp nhiều

màu sặc sỡ. Tuy năm nay đang thịnh hành thời trang màu sắc sặc sỡ, nhưng không phải bên ngoài thịnh hành thời trang gì, đối với phu nhân cũng

đều thích hợp. Bất cứ trang phục màu sắc kiểu dáng gì cũng hợp với khí

chất của bản thân, màu sắc rối loạn nhìn vào sẽ chỉ thấy phu nhân già

nua và kém sắc hơn mà thôi, màu sắc nên đơn giản hơn một chút hoặc chỉ

một màu cam thôi sẽ thích hợp với phu nhân hơn." Cô chọn một bộ âu phục

màu cam đen từ trên kệ gần đó đưa cho Vương Mỹ Cầm xem, "Phu nhân có thể thử xem, đối lập một chút, nhìn rất có cảm giác đúng không, phu nhân cứ yên tâm, tôi không phải tâng bốc cho sản phẩm của mình. Nếu phu nhân

muốn mua, tôi cũng sẽ không bán bộ trang phục này cho bà."

Vương Mỹ Cầm bị cô nói đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, hai mắt nhìn chằm

chằm bộ âu phục trong tay, không biết nên làm gì mới đúng.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Vương Mỹ Cầm, là người xinh đẹp nhất, có khí

chất nhất, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, ngoại trừ đôi bông tai

trân châu ra, trên người hoàn toàn không có món trang sức nào khác, túi

xách trên tay cũng là loại kiểu dáng bình thường, chứ không phải mấy

loại túi xách đắt đỏ giá mấy vạn tệ. Người này chính là phu nhân Lục gia Trương Xuân Hoa.

Từ lúc vào cửa hàng đến giờ Trương Xuân Hoa

vẫn chưa nói lời nào, bình tĩnh quan sát mọi chuyện. Lục Giai Ngưng lôi

kéo Nhuế Lệ Mai, Vương Mỹ Cầm và bà ấy đến nơi này, cô biết Lục Giai

Ngưng phần lớn là do bố của cô ấy ra lệnh,cô cũng không phải đi theo để

gây chuyện, chỉ là muốn xem người mà Lục Thần Hòa bất chấp mọi thứ không để ai trong mắt lựa chọn có gì đặc biệt. Đang nhìn Thị Y Thần bình tĩnh giải quyết mọi chuyện, nhanh gọn sắc bén nói về mọi người, cô bất giác

cong khóe môi, đứng cạnh Vương Mỹ Cầm nói: "Hay là dì thử xem thế nào."

Vương Mỹ Cầm do dự một lúc, cầm bộ quần áo vào phòng thử, chỉ chốc lát

sau đi ra, tất cả mọi người đều cảm thấy bà đẹp hơn trước rất nhiều.

Vương Mỹ Cầm không nhịn được hỏi: "Bộ đồ này giá bao nhiêu tiền?"

"Thật ngại quá, lúc nãy đã nói rồi bộ đồ này phu nhân có muốn mua tôi cũng không bán."

Vương Mỹ Cầm buồn bực: "Cô mở cửa buôn bán, có tiền lại không muốn kiếm sao?

Thị Y Thần thản nhiên trả lời: "Kiếm chứ. Nhưng mà tôi đã nói rồi

Jessie 's có thể cam đoan mỗi một bộ quần áo đều dựa theo vóc dáng của

khách hàng mà cắt may phù hợp nhất. Bộ trang phục nhỏ thế này, không

phải cứ dựa theo dáng người nhỏ nhắn của phu nhân mà làm được. Nếu như

phu nhân thật sự thích nó, Jessie 's có thể làm một bộ mới cho phu nhân, nhưng một tháng sau mới giao hàng được."

Trương Xuân Hoa để lộ ánh mắt tán thưởng, nói: "Không ngờ cô lại có trách nhiệm đến vậy, thảo nào bạn bè đều giới thiệu đến đây."

"Quá khen, tôi cũng chỉ vì miếng cơm thôi." Giọng nói của Thị Y Thần vẫn nhạt như trước, dời ánh

mắt lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt dò xét của Lục Giai Ngưng.

Lục

Giai Ngưng đứng một bên không nói lời nào, ánh mắt sắc bén, nhìn ánh mắt của cô nàng cứ như một máy bay thăm dò, dường như có thể đào được thứ

gì đó từ trên người cô. Thị Y Thần phê bình không nể mặt ai, khiến cô

không khỏi liên tưởng đến quyết định làm nông nghiệp của Lục Thần Hòa ba năm trước, trong


The Soda Pop