
bước vào: "Giám đốc
Tiểu Khương, Tổng Giám đốc Lục tìm chị đấy! Hình như anh ấy muốn bàn về
buổi họp sáng nay."
Khương Kỷ Hứa day day hai bên thái dương, cầm tập tài liệu, uể oải đứng lên. An Mỹ quan tâm hỏi han: “Giám đốc Tiểu
Khương, chị thấy khó chịu ở đâu à?"
"Có lẽ là bị cảm rồi, hơi mệt một chút."
"Nếu chị cảm thấy không khỏe thì nên xin nghi phép vài hôm, dạo này công
việc cũng không nhiều mà!" An Mỹ thở dài: "Thật lòng mà nói, chúng ta
chỉ cần hoàn thành công việc là được rồi, sao còn phải bán mạng cho gia
đình Hà Vân kia chứ?”
"Cảm ơn em!" Khương Kỷ Hứa mỉm cười bước ra khỏi phòng.
An Mỹ đang định rời đi thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang, cô
cố gọi với theo, nhưng Khương Kỷ Hứa không hay biết gì. An Mỹ chẳng suy
nghĩ nhiều, lấy điện thoại của Khương Kỷ Hứa ở trong túi xách ra xem.
Nhìn cái tên "Quý Đông Đình" hiển thị trên màn hình, cô lại nhét điện
thoại vào chổ cũ. Đột nhiên, một chiếc hộp màu hồng nhạt đập vào mắt cô, là que thử thai. An Mỹ thoáng ngỡ ngàng, sau đó nhanh chóng đóng túi
xách của Khương Kỷ Hứa lại rồi ôm tâm trạng phức tạp đi ra ngoài.
Sau khi bàn xong công việc, Lục Tự lấy một tấm danh thiếp trong ngăn kéo
ra, đưa cho Khương Kỷ Hứa: "Vị Cố phu nhân này có rất nhiều ý tưởng kinh doanh độc đáo. Tối nay tôi đã hẹn ăn cơm cùng bà ấy, cô có hứng thú đi
cùng không? Tôi nghĩ cơ hội này rất hiếm có, làm quen một chút sẽ giúp
ích cho cô."
"Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục! Hôm nay tôi hơi mệt, tôi
định tan ca sẽ về nhà nghỉ ngơi." Khương Kỷ Hứa biết Lục Tự có ý tốt,
muốn giúp cô mở rộng các mối quan hệ, chỉ có điều, trong lòng cô còn
đang day dứt một vấn đề khác nên đành từ chối.
Lục Tự ngước nhìn
Khương Kỷ Hứa, đúng là sắc mặt không tốt. Anh vốn muốn hỏi cô sao đang
yên đang lành tự dưng lại bị bệnh, nhưng với thân phận cấp trên anh cũng không tiện hỏi thăm quá nhiềụ về đời sống riêng tư của cấp dưới, huống
chi cô còn là bạn gái của cổ đông lớn Quý Đông Đình nữa. Lục Tự đành nén lại những lời muốn nói, chi nhẹ nhàng bảo cô: "Không sao, cô không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi, tôi cho phép!"
"Cảm ơn Tổng Giám đốc Lục!”
Khương Kỷ Hứa tan làm sớm, lúc cô về tới nhà còn chưa tới ba giờ, Quý Đông
Đình không có ở nhà. Cô tự trấn an mình rồi run rẩy cầm que thử thai đi
vào nhà vệ sinh. Giác quan của người phụ nữ luôn rất nhạy, nhất là với
những việc như thế này... Quả nhiên, cả sáu lần Khương Kỷ Hứa thử đều ra kết quả hai vạch. Cô sắp khóc tới nơi rồi. Tại sao có những người mong
mãi không được, còn người chưa sẵn sàng thì lại "trúng số độc đắc" thế
này? Cô gom mấy que thử, đã qua sử dụng cho vào túi rồi ném vào sọt rác, nhưng vẫn thấy chưa yên tâm, cô bèn xách túi rác xuống nhà đổ.
Lúc đi xuống, Khương Kỷ Hứa gặp ngay bà hàng xóm ờ tầng dưới. Bà ta hỏi thăm cô: "Tan làm sớm thế cơ à?”
Cô gật đầu: "Trong người không khỏe nên phải về sớm thôi ạ."
Tâm trạng Khương Kỷ Hứa đang hết sức hỗn loạn, còn hành động thì cứ như vừa mới làm điều phạm pháp vậy.
Chiều nay, Quý Đông Đình phải đi bàn một vụ làm ăn. Anh gọi điện cho Khương
Kỷ Hứa nhưng cô không bắt máy. Tới giờ tan ca, anh tới Bắc Hải Thịnh
Đình đợi mãi mà chẳng thấy cô đâu, lúc sau mới được nghe Lục Tự thông
báo: "Cô ấy bị ốm nên đã xin về sớm rồi, anh không biết ư?"
Quý
Đông Đình vội vàng quay về tổ ấm bé nhỏ của mình. Anh gặp ngay bà vợ gã
đầu trọc ở tầng năm, bà ta tỏ vẻ quan tâm: "Bạn gái cậu ốm rồi, mau lên
xem sao đi!"
Anh là bạn trai của cô mà lại là người cuối cùng
biết tin cô bị ốm sao? Quý Đông Đình cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận. Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, còn chưa vào đến nhà đã ngửi được mùi thức ăn hấp dẫn. Anh lập tức đi vào bếp, chỉ thấy cô gái của anh đang bận
rộn nấu cháo, chẳng có vẻ gì là bị ốm cả.
"Muốn ăn cháo thì gọi người ta mang tới, sao phải tự làm như thế?" Quý Đông Đình lên tiếng.
Khương Kỷ Hứa quay lại, mỉm cười với anh: "Anh quên là sáng nay có người nói buổi tối muốn ăn cháo à?"
Anh kéo tay Khương Kỷ Hứa rồi sờ lên trán cô: "Em thấy không khỏe ư?"
"Đâu có!"
"Lục Tự nói với anh là em không khỏe." Anh có vẻ bực bội.
Cô lườm anh: "Em lấy lý do để trốn việc mà anh cũng tin à?"
“Nếu thấy không khỏe phải nói vói anh đầu tiên, biết chưa hả?"
Khương Kỷ Hứa gật đầu, Quý Đông Đình mỉm cười, mang thức ăn tới chỗ lò vi sóng để hâm nóng. Khương Kỷ Hứa đột nhiên phản đối: "Đừng dùng lò vi sóng,
em lấy nồi hâm lại cho anh!"
"Dùng lò vi sóng cho tiện!"
"Nhưng nhiều tia bức xạ lắm!" Khương Kỷ Hứa buột miệng.
Quý Đông Đình phì cười: "Được rồi, anh nghe em!"
Buổi tối, cả Khương Kỷ Hứa và Quý Đông Đình đều không ngủ được, một người
đang đau đầu khi nghĩ tới chuyện que thử thai, còn người kia lại đang
cực kỳ phấn khích khi tưởng tượng ra màn cầu hôn.
Quý Đông Đình vuốt ve cơ thể Khương Kỷ Hứa, cô vội vàng ngăn anh lại: "Kingsley, không được!"
"Xin lỗi em!" Anh luôn rất tôn trọng cô.
"Chúng ta ngủ thôi!"
"Ôm nhau ngủ!" Quý Đông Đình ôm chặt Khương Kỷ Hứa vào lòng.
Dean đã từ London quay lại thành phố S với chiếc nhẫn cầu hôn của Quý Đông
Đình. Dean vốn vô c