Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324242

Bình chọn: 7.00/10/424 lượt.

ồi xổm trước mặt cô, cất giọng áy náy: "Anh xin lỗi! Nhưng vừa rồi

thật sự là em tự ngã mà."

Quý Đông Đình định giơ tay bế Khương Kỷ Hứa lên, nhưng cô đã nhanh chóng tự bò dậy, chạy thẳng vào phòng ngủ

rồi đóng “rầm” cửa lại. Anh thử gõ cửa, nhưng cô gái bên trong hoàn toàn phớt lờ anh. Người đàn ông đang giận quá hóa hồ đồ ấy đành ra ban công

hít thở. Gió lạnh quả nhiên có thể giúp anh tỉnh táo hơn. Thì ra, khi

yêu một người sâu đậm, mấy thứ phong độ đàn ông hay sự phóng khoáng gì

đó đều chẳng có nghĩa lý gì, anh thật sự để tâm tới quá khứ của cô. Quý

Đông Đình cũng tự thấy bản thân mình thật ngớ ngẩn, anh bèn đi đến bên

cánh cửa gỗ màu trắng đang đóng: “Hứa Hứa, chẳng phải em muốn làm đồ ăn

đêm cho anh sao? Bây giờ anh đói bụng rồi.”

“Hứa Hứa, em ra ngoài đi! Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Hứa Hứa, vừa rồi thật sự là em tự ngã mà.”

“Hứa Hứa...”

Quý Đông Đình đi lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách... Anh

ra ngoài hành lang tìm công tơ điện, sau đó sập cầu dao không chút do

dự. Bỗng chốc, cả căn hộ của Khương Kỷ Hứa chìm trong bóng tối. Xong

việc, anh thản nhiên đi vào nhà, không may vấp phải chiếc ghế trong

phòng khách. Dù đau điếng nhưng Quý Đông Đình vẫn cố gắng nín nhịn không kêu thành tiếng.

Một lát sau, cửa phòng ngủ bật mở, Khương Kỷ

Hứa mò mẫm bước ra. Mới đi được vài bước, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì

đó, đang định quay trở lại thì cả người đã bị Quý Đông Đình ôm trọn. Anh thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi, anh sai rồi! Nghe anh giải thích được

không?”

“Sao anh có thể quăng em xuống đất cơ chứ?” Khương Kỷ Hứa cảm thấy cực kỳ tủi thân. Cô vừa mới giặt tất cho anh, đi siêu thị mua

đồ dùng cho anh, còn chu đáo chuẩn bị đồ ăn đêm cho anh, vậy mà anh nỡ

đối xử với cô như thế ư?

Quý Đông Đình dịu dàng ép cô vào tường:

“Xin lỗi em! Vừa nãy anh sẩy tay thật mà.” Quý Đông Đình chạm vào mông

Khương Kỷ Hứa: “Còn đau không?”

“Hết đau rồi.” Trong lòng Khương

Kỷ Hứa vẫn còn ấm ức: “Sao con người anh lúc thì tử tế, lúc lại xấu xa

đến thế? Hôm nay em có trêu chọc gì anh đâu? Nếu anh mà chưa nguội giận

thì định giết em luôn mới hả dạ, đúng không? Chỉ khổ thân em mãi không

hiểu vì sao mình phải chết oan uổng thế. Trước đây anh từng làm bác sĩ,

nếu muốn giết...”

Quý Đông Đình luồn tay vào mái tóc Khương Kỷ

Hứa, chặn đứng mấy lời hàm hồ của cô: “Hứa Hứa, sở dĩ hôm nay anh tức

giận như vậy là vì Thẩm Hoành.”

“Thẩm Hoành?”

“Hắn nói anh rất giống hắn.”

“Hai người giống nhau ư?” Cô không thể phủ nhận, lần đầu tiên hôn Quý Đông

Đình, cô có cảm giác anh rất giống với người đó. Khương Kỷ Hứa cũng hơi

chột dạ, đành cố gắng lấp liếm: “Trông giống nhau thì đã làm sao? Người

Hàn Quốc đi đường gặp mười người thì tới chín người trông giống mình,

chẳng lẽ bọn họ phải lao vào đánh nhau à?”

“Việc em thích anh hoàn toàn không liên quan gì tới Thẩm Hoành chứ?” Đây mới là điều mà Quý Đông Đình muốn biết.

“Vì chuyện này mà anh nổi nóng với em ư?” Việc này thì cô có thể khẳng định chắc chắn: “Không liên quan!”

“Anh tin em!” Quý Đông Đình cúi xuống, khẽ cắn vào môi cô: “Hứa Hứa, anh còn yêu em hơn cả những gì anh tưởng tượng.”

“Vậy mà anh còn làm em ngã xuống đất.”

“Anh xin lỗi! Nhưng mà... thật sự là do em tự ngã đấy chứ!” Quý Đông Đình

hôn lên môi Khương Kỷ Hứa, sau đó dịu dàng cởi bỏ quần áo trên người cô. Ngọn lửa tình nhanh chóng bùng cháy dữ dội, chẳng mấy chốc, anh đã bế

cô lên giường. Cả hai người đều có chút cấp bách, còn chưa mặc “áo mưa”

đã quấn quýt không rời.

Một đêm mặn nồng lại trôi đi...

Tại Đại hội cổ đông Bắc Hải, dưới sự uy hiếp ngầm của Quý Đông Đình, cuối

cùng thì Ngụy Bắc Hải đã phải thông qua phương án do anh chi định. Sau

khi thỏa hiệp, ông ta mệt mỏi dựa vào ghế da, nói ra thắc mắc trong lòng mình: “Không biết tại sao Quý tiên sinh lại mua hết cổ phần của Nam

Việt trong tay con trai tôi vậy? Lẽ nào Quý tiên sinh mới nảy sinh hứng

thú với ngành kinh doanh khách sạn ư?”

Quý Đông Đình lắc đầu: “Không có hứng thú!”

“Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”

"Đó là một lý do rất lãng mạn." Quý Đông Đình chẳng hề giấu giếm.

Ngụy Bắc Hải đã hiểu ra vấn đề: "Vậy thì chúc mọi việc của Quý tiên sinh thành công!'

Sắc mặt Hà Vân hết đỏ ửng lại chuyển sang trắng bệch, cuối cùng, chị ta

thốt ra một câu cực kỳ nhạt nhẽo: "Quý tiên sinh thật biết cách khiến

người khác phải ngạc nhiên!"

"Ồ, vậy à?" Quý Đông Đình luôn rất

khách sáo khi nói chuyện với Hà Vân: "Đời người luôn đầy rẫy những điều

bất ngờ, hơn nữa, bà Ngụy chưa từng hiểu về tôi, sao có thể nói là "ngạc nhiên" được nhỉ?"

Ý của anh rất rõ ràng: Chúng ta không quen thân, việc gì phải giả vờ thân thiết?

Hà Vân mỉm cười: "Quý tiên sinh đúng là một người hài hước!"

Khóe miệng Quý Đông Đình khẽ giật, anh phải hết sức kiềm chế để không xảy ra tranh cãi với người đàn bà này.

Lúc này, Khương Kỷ Hứa đang cần mẫn liên hệ với các nhà cung ứng. Đang miệt mài làm việc, cô nhận được điện thoại của Tổng Giám đốc Uông bên khách

sạn Mester. Ông ta hy vọng cô sẽ suy nghĩ về lời mời của ông ta từ năm

ngo


Lamborghini Huracán LP 610-4 t