
nhà hàng, để lại một mình Tả Khiên
tức giận đến nỗi chỉ muốn đập bàn.
“Tả
tiên sinh, cô Kiều nói rằng bàn này do anh thanh toán.”
Tả
Khiên nhìn tờ hóa đơn được nhân viên phục vụ đưa tới, sự phẫn nộ ngày càng lớn,
giật lấy tờ hóa đơn ném vào mặt người phục vụ, giơ chân đạp đổ cái ghế mà Kiều
Ưu Ưu vừa mới ngồi.
Trử Tụng không có thời gian để giải thích với Kiều Ưu
Ưu, mệnh lệnh tập trung huấn luyện được phát ra bất ngờ, mục đích là thử thách
năng lực phản ứng bất ngờ của họ, tập trung huấn luyện còn chưa bắt đầu nhưng
lại dường như đã bắt đầu.
Sư đoàn
Không quân số 1 chọn năm người đi tham gia khóa huấn luyện tam quân (hải quân,
lục quân, không quân) và Trử Tụng là một trong số đó. Tất cả mọi người đều tỏ
ra muốn được chọn, vì có được cơ hội như vậy là điều rất đáng tự hào đối với
mỗi người quân nhân.
Sau khi
lên máy bay thì tính mệnh không còn là của mình nữa, cần có trách nhiệm đối với
máy bay. Tuy Kiều Ưu Ưu đã ngắt điện thoại của anh, hơn nữa trong 40 ngày tới
anh rất có thể sẽ hoàn toàn không có cơ hội giải thích với cô, nhưng Trử Tụng
vẫn cố gắng loại bỏ suy nghĩ linh tinh, tập trung tinh thần, anh không cho phép
máy bay gặp bất cứ tai nạn nào.
Trời
vào đêm, không mây, thích hợp cho việc cất cánh, phi công của Sư đoàn 1 chuẩn
bị khởi hành. Họ phải điều khiển máy bay J-10 đi xuyên Trung Quốc, từ điểm đầu
phía Bắc cho tới hải đảo phương Nam, trong quãng đường đi sẽ có máy tiếp ứng
nhiên liệu, cả chặng đường không nghĩ cho tới đích cuối cùng.
Trử
Tụng nhìn lên đích đến cuối cùng trên màn hình điện tử, phát tín hiệu yêu cầu
tiếp đất về sân bay nơi hải đảo, Trử Tụng và mọi người nhận được lệnh và lần
lượt hạ cánh.
Khi
khoang máy bay được mở ra, họ cảm nhận được cảm giác ấm áp vô cùng lạ lẫm, một
chút gió biển kèm theo hơi ấm. Cái lạnh giá trước khi lên máy bay và hơi ấm như
ngày hôm nay khiến một vài người khó có thể thích ứng được trong phút chốc.
Sân bay
ở đây không có đầy đủ các thiết bị như ở Sư đoàn 1, tuy là địa điểm tập huấn
quan trọng nhưng vì tần suất sử dụng có hạn nên dĩ nhiên sẽ không nhận được
nhiều kinh phí khi xây dựng. Hơn nữa các lãnh đạo cũng đều cho rằng, những
người có thể tới tham gia tập huấn, cho dù sân bay không có đèn chỉ dẫn thì vẫn
có thể đưa máy bay trở về an toàn trong đêm tối, họ nhận thấy những chiến sĩ
của mình không gì là không thể làm được, điều kiện càng gian khổ thì càng mài
giũa được nhân tài.
Các máy
bay lần lượt đáp xuống sân bay, bộ đội không quân trong toàn quân đều nhận được
mệnh lệnh tập trung huấn luyện trong tối nay và họ gần như tới sân bay trên đảo
vào cùng một lúc.
Trử
Tụng đứng hút thuốc một mình bên cạnh xe để chờ những chiến sĩ khác tới. Cứ
rảnh rỗi là Trử Tụng lại bắt đầu mệt mỏi nghĩ xem nên làm thế nào với Kiều Ưu
Ưu? Đợi tới khi anh về lần sau, Ưu Ưu nhất định sẽ đập bàn đánh người, như thế
còn đỡ, cái miệng cô còn lâu mới dễ dàng tha cho anh, lời nào khó nghe cũng có
thể nói ra mà không thèm quan tâm tới hậu quả, cũng chỉ có anh mới nhịn được
tính khí nóng nảy này của cô, nếu là người khác thì ai mà thèm để ý tới cô chứ?
Vậy mà còn không biết trân trọng!
“Phó
đoàn, anh đang cười gì thế?”
Trử
Tụng dập tắt điếu thuốc, quay đầu lại nhìn Triệu Kha, híp mắt hỏi: “Tôi vừa
cười à?”
Triệu
Kha gật đầu, nhưng miệng vẫn nói: “Đâu có, đâu có.”
Trử
Tụng hất cằm về phía người đang đứng đó không xa, “Người kia là ai?”
“Đâu?”
Triệu Kha nhìn theo hướng Trử Tụng chỉ, bên cạnh chiếc xe việt dã là một dáng
người đang đứng thẳng, hai tay đặt sau lưng, đội mũ bê-rê, đằng sau là hai
chiến sĩ đang vác súng. Hải đảo là nơi trực thuộc khu vực quân sự G, tuy không
nhìn rõ cấp bậc nhưng có thể đi vào tự do trong sân bay thì dựa vào giác quan
thứ sáu đáng tự hào nhất của anh, nhất định sẽ không đoán nhầm.
“Ai?”
“Lương
Mục Trạch!”
Trử
Tụng nghe xong cái tên này, lông mày nhíu chặt hơn, “Cậu chắc chắn chứ?”
“Chắc
chắn không sai!” Triệu Kha nói cực kì kiên định.
“Nếu
không phải thì cậu cứ đợi đấy!”
Người ở
các doanh trại bộ đội lần lượt đáp tới, họ phải tập trung trở về nơi tập kết.
Trước khi lên xe, Trử Tụng quay lại nhìn một lần nữa thì bắt gặp ánh mắt của
người đó. Trử Tụng nhếch miệng, mang theo một nụ cười hơi đùa cợt.
* * *
Vốn cứ
tưởng rằng buổi tối trước hôm bắt đầu huấn luyện bọn họ có thể ngủ một giấc yên
ổn, nhưng tới nửa đêm canh ba thì tiếng còi khẩn cấp đã làm hỏng mọi giấc mơ
đẹp của tất cả mọi người. Hai giờ sáng, huấn luyện tập trung chính thức bắt
đầu.
Mục
đích của việc huấn luyện tập trung là chọn một phân đội nhỏ tạo nên từ tam quân
(hải – lục – không quân) đại diện cho quốc gia tham dự cuộc thi tại trại huấn
luyện quốc tế. Sự kiện quốc tế lớn như vậy tất nhiên là phải chọn ra những quân
nhân ưu tú nhất để tham gia. Không giống với các cuộc thi thông thường khác,
lần này đội đại diện cho mỗi quốc gia buộc phải được tập hợp từ hải – lục –
không quân, lấy tiêu chuẩn tổng hợp nhất để chọn ra đội ưu tú nhất.
Khóa
huấn luyện này sử dụng chế độ đào thải, mỗi hạng mục sẽ