Disneyland 1972 Love the old s
Em Là Đôi Cánh Của Anh

Em Là Đôi Cánh Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324165

Bình chọn: 7.5.00/10/416 lượt.

hông làm gì cậu chứ?”

Trì Lâm

lắc đầu: “Không làm gì, dù sao bọn mình cũng đã ly hôn rồi, mấy ngày qua chắc

cũng đã chịu khổ nhiều, việc này nên chấm dứt tại đây thôi.”

Kiều Ưu

Ưu cười nghĩ bụng: “Đồ ngốc Trì Lâm, đến nước này rồi mà vẫn xin nể tình cho

Khâu Mân Văn. Nhưng nếu đặt vào vị trí của cô ấy để nghĩ, dù sao đó cũng là

người chồng mà cô đã sống cùng nhiều năm, là người yêu từ thời đại học. Tuy

việc anh ta làm khiến Trì Lâm tan nát trái tim, chỉ muốn đâm thành trăm ngàn

mảnh, nhưng trái tim con người cũng làm từ da thịt mà ra.”

“Thực

ra những việc này đều do Tả Khiên làm.” Kiều Ưu Ưu chậm rãi nói.

Cô và

Tả Khiên đã từng nhắc tới lời Trử Tụng nói, anh ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng

rồi, nhưng lại sợ Trì Lâm biết được sẽ không vui, nghe xong lời Kiều Ưu Ưu nói,

anh ta chẳng phải đã xắn tay áo và xông lên sao? Ở Bắc Kinh này, chỉ cần Tả

thiếu gia nói một câu, có chuyện gì là không thể àm được? Không cần anh lộ

diện, cũng đã có thể khiến Khâu Mân Văn rung lẩy bẩy rồi.

“Tả

Khiên?”

“Mình

vẫn còn muốn hỏi cậu đây, cậu và Tả Khiên là như thế nào? Chuyện của cậu tại

sao anh ta lại để tâm đến vậy? Đừng nói với mình là thực ra anh ta đã chung

tình với cậu từ rất lâu rồi, không muốn kết hôn cũng là vì muốn đợi cậu.”

“Ưu Ưu

cậu nói ít mà nhìn nhiều rồi đấy!” Trì Lâm cười khẽ: “Hôm Khâu Mân Văn bị bắt

quả tang, Tả Khiên cũng vừa hay đang ở khách sạn đó, chỉ là bị anh ta nhìn thấy

mà thôi, Tả Khiên chắc là thấy mình đáng thương nên sau hôm xảy ra chuyện anh

ấy luôn quan tâm tới mình, chỉ có vậy thôi, đồng cảm thôi mà.”

Kiều Ưu

Ưu bĩu môi, cô không muốn tiếp tục chủ đề này, “Đi ăn đi?”

“Được

đấy!”

* * *

Kiều Ưu

Ưu và Trì Lâm tìm một nhà hàng Âu để giải quyết bữa tối, trong lúc đó thì nhận

được điện thoại của Trử Tụng, Kiều Ưu Ưu còn thắc mắc sao hôm nay anh lại gọi

sớm như vậy, Trử Tụng liền tuyên bố một chuyện khiến cho Kiều Ưu Ưu chán ăn

hoàn toàn, toàn thân khó chịu.

“Anh

phải tham gia khóa huấn luyện dài 40 ngày, không được dùng điện thoại, cũng

không được liên lạc với bên ngoài, chuẩn bị phải xuất phát rồi.”

Kiều Ưu

Ưu yên lặng nghe anh nói hết, 40 ngày tới sẽ cắt đứt liên lạc, thế giới của cô

sẽ không còn một chút tin tức nào liên quan tới Trử Tụng nữa. Khi cô cuối cùng

đã làm rõ được tình cảm của mình dành cho anh thì anh lại lựa chọn phương án

biến mất như vậy?

“Anh

nói xong chưa?”

“Ưu Ưu,

sau khi huấn luyện kết thúc anh sẽ xin nghỉ phép.”

“Anh

câm miệng lại cho tôi! Nghỉ phép? Kì nghỉ phép của anh đã bao giờ được phê

duyệt chưa? Anh biến đi, biến càng xa càng tốt! 40 ngày à, có giỏi thì 40 năm

sau anh hãy quay về!”

“Kiều

Ưu Ưu!”

“Đừng

có gọi tên tôi, tôi đã biết rõ tên họ mình là gì nên anh không phải nhắc, anh

mau đi đi, đừng có quấy rầy tôi ăn cơm!” Nói xong, cô tức giận ngắt điện thoại

rồi ném điện thoại xuống bàn.

Trì Lâm

nhìn bộ dạng Kiều Ưu Ưu tức giận, Trử Tụng gọi lại nhưng Kiều Ưu Ưu coi như

không nhìn thấy, khi cô đang nghĩ xem không biết có nên bắt máy hộ Kiều Ưu Ưu

không thì màn hình chợt tối lại.

“Không

có chuyện gì chứ?”

“Ăn

cơm!” Kiều Ưu Ưu giận dữ nói, bưng một đĩa salat to đặt ở trước mặt mình rồi ăn

một cách điên cuồng.

“Salat

lạnh lắm, đừng ăn quá nhiều!” Trì Lâm muốn lấy đĩa salat ra nhưng Kiều Ưu Ưu

không chịu, đẩy tay cô ra, đút từng miếng thật to vào miệng.

“Đừng

có nhìn chằm chằm vào mình nữa, ăn đồ của cậu đi.”

“Trử

Tụng cũng là do bất đắc dĩ, cậu hiểu cho anh ấy một chút.”

“Yêu ai

thì yêu, muốn đi đâu thì đi, tùy anh ta!” Kiều Ưu Ưu ăn bữa tối mà chẳng cảm

thấy mùi vị gì, còn không ngừng liếc nhìn điện thoại, Trử Tụng chẳng thấy gọi

lại nữa. Càng nghĩ cô càng thấy chua xót.

Nói đi

là đi, lại còn chuẩn bị cắt đứt liên lạc, cũng chẳng cho cô có thời gian chuẩn

bị tâm lí, mười mấy tiếng trước còn anh anh em em tình cảm lắm, đùng một cái

lại tuyên bố có việc phải làm theo nguyên tắc, Kiều Ưu Ưu giống như một con búp

bê vải không có tình cảm, việc anh phải đi chẳng liên quan gì tới cô không

bằng. Bản thân cô rõ ràng là tức giận nhưng anh chẳng thèm dỗ dành gì, cả buổi

tối điện thoại chẳng vang lên một hồi chuông nào nữa.

“Ồ,

trùng hợp quá.” Tả Khiên bất ngờ xuất hiện, anh kéo ghế ngồi xuống chỗ trống

bên cạnh, cười híp mắt nhìn Kiều Ưu ưu, cuối cùng mới liếc sang Trì Lâm, “Công

việc ở bệnh viện bận lắm nhỉ?”

“Cũng

bình thường, vẫn thế.” Trì Lâm lúng túng trả lời. Lúc nãy nghe Kiều Ưu Ưu nói

vậy, nên bây giờ khi phải đối diện với Tả Khiên, cô lại cảm thấy hơi khó xử.

“Có

thời gian thì nên đi ra ngoài chơi, đừng có ở trong bệnh viện suốt như vậy.”

“Ừ, đợi

khi nào rảnh rỗi đã.”

Kiều Ưu

Ưu nhìn Tả Khiên, cô đặt cái cốc rỗng “bing” về phía anh, âm thanh đã thu hút

sự chú ý của Tả Khiên.

“Tả

thiếu gia, tôi nhớ rằng tôi đã nói là đừng có nghĩ linh tinh, hai người không

hợp đâu mà.”

“Cô có

quản được không?” Tả Khiên hỏi lại, giọng nói hơi bức xúc.

“Tôi

quản hết rồi!”

Nói

xong, cô kéo Trì Lâm đang ngồi đối diện đứng lên đi ra ngoài. Trì Lâm không

giằng co gì mà đi theo Kiều Ưu Ưu ra khỏi