
là không tin.”
“Phó
đoàn, anh có phải từng có mâu thuẫn gì với anh ta?”
“Sao
tôi lại phải có mâu thuẫn gì với anh ta?”
Triệu
Kha cau mày, muốn tìm một từ gần sát để miêu tả, “So đo, cứ cảm thấy hai người
các anh so đo nhau.”
“Tôi bị
làm sao à mà phải so đo với anh ta?” Trử Tụng ném ra một câu rồi phủi mông đứng
lên: “Đi đánh bóng chuyền đây!”
Cuối
cùng họ đã được cho một buổi tối rảnh rỗi, những chàng trai cao lớn chơi vui vẻ
trên bãi cát. Buổi tối chơi bóng chuyền trên bãi biển, ánh sáng duy nhất là ánh
trăng vì thế nên trận bóng chuyền này quả thật hơi khó đánh nhưng mọi người vẫn
hưng phấn cực độ, chơi hăng say.
Trử
Tụng tham gia một chân, người đứng ở vị trí tương tự bên phía đối phương là
Lương Mục Trạch. Có trùng hợp không? Hai người bọn họ lại đối đầu rồi. Triệu
Kha ngẩng cổ lên xem Trử Tụng và Lương Mục Trạch tranh đấu không nương tay với
đối thủ giống như hai người là kẻ thù của nhau. Lại còn nói không có mâu thuẫn
gì, kẻ ngốc mới tin.
Lương
Mục Trạch thắng ở chỗ có sức mạnh hơn, còn Trử Tụng có ưu thế là linh hoạt hơn,
một trận bóng chuyền được triển khai từ xung quanh hai vị trí chủ lực này, ở
bốn phía sân bóng người tới xem ngày một nhiều. Mọi người bắt đầu dự đoán xem
bên nào sẽ thắng, không biết ai đã thay bên Trử Tụng hết “Cố lên”, người xem
dần dần chia thành hai phe, người trong sân càng đánh càng hăng, người ngoài
sân càng hét càng to, ai cũng hưng phấn chỉ muốn nhảy lên. Họ hò hét cổ vũ, âm
thanh vang vọng trong không trung một lúc lâu.
Khi còi
báo hiệu giải tán vang lên, sân bóng trên bãi biển vẫn chưa phân thắng bại, mọi
người vẫn còn chưa muốn rời đi. Kết thúc tối nay là sự bắt đầu của một thử
thách cam go hơn. Mọi người đều biết rõ như vậy, khóa huấn luyện thể lực trước
đó chỉ là món khai vị, món chính vẫn còn đợi họ ở đằng sau.
Sáng
sớm ngày 30 tết, Kiều Ưu Ưu dậy rất sớm. Nói một cách chính xác hơn thì cả đêm
cô ngủ không ngon giấc, nửa tỉnh nửa mê dày vò cả đêm.
Kiều Ưu
Ưu đứng trong nhà tắm, nhìn vào bản thân mình trong gương, không ngừng an ủi
bản thân, nói: “Bình tĩnh nào, hít thở sâu, hít vào, thở ra, hít vào…”
Cô cầm
cái que nhựa dài màu trắng đặt trên bồn rửa mặt lên, nhắm mắt rồi chậm chạp cúi
đầu xuống.
“Kiều
Ưu Ưu, tao đếm tới ba mày phải mở mắt ra, cùng lắm là sau này sẽ thử một lần
nữa!”
Kinh
nguyệt tháng này của cô đã chậm nửa tháng, từng ngày tưởng tượng khiến cô bị
dày vò vô cùng, vì thế mới kiên quyết mua que thử về tự thử một lần. Cô lo sợ
do mình kì vọng quá nên mới xuất hiện hiện tượng có thai giả, chu kì chậm vài
ngày cũng không phải là chưa từng xảy ra, cô không kiềm chế được muốn biết đáp
án, nhưng lại sợ sẽ bị thất vọng vì sự thực không như mình hi vọng. Cô luôn nói
với mình rằng không nên nghĩ nhiều, như vậy cho dù không có được cũng sẽ không
cảm thấy thất vọng. Thế nhưng bản thân lại dần không nhịn được và tưởng tượng,
nếu có con, cô sẽ chăm sóc nó như thế nào? Nó sẽ giống cô hay không? Kiều Ưu Ưu
rất mong mình sẽ có con gái, cô muốn cho con ăn mặc giống như một công chúa
nhỏ, cùng mặc quần áo mẹ con thật đẹp.
Kiều Ưu
Ưu hơi hé mắt, sau khi nhìn kĩ một vạch đỏ nhức mắt ở trên que thử, cô chợt cảm
thấy thất vọng, nỗi buồn giống như ngọn sóng dâng trào ào ạt lên cô, chèn ép
khiến cô chỉ muốn rơi nước mắt.
Kiều Ưu
Ưu cảm thấy quá tủi thân, đây được gọi là cuộc hôn nhân khỉ gió gì vậy, những
ngày tháng khốn khổ? Có chồng cũng như không có chồng, không bằng ly hôn cho
xong chuyện, như vậy cô còn có thể đi tìm kiếm mùa xuân tiếp theo của mình, tìm
một người chồng có thể ở bên cô mỗi ngày.
Nước
mắt bắt đầu không chịu nghe lời mà ào ạt tuôn rơi, Trử Tụng đã đi hơn mười ngày
rồi, mỗi đêm cô đều phải lấy chăn cuốn chặt quanh người mình, dường như làm vậy
có thể thay thế cho vòng tay Trử Tụng. Không được nghe thấy giọng nói anh, cô
chợt cảm thấy màn đêm dài dằng dặc, hình như đã ngủ rất lâu rồi nhưng khi mở
mắt ra lại phát hiện vẫn là đêm tối. Cô rất muốn nghe giọng nói anh, muốn nghe
từng tiếng từng tiếng anh gọi tên cô, giống như anh không thể rời xa mình. Kiều
Ưu Ưu hối hận đã không ghi âm giọng nói của anh lại, như vậy có thể giải tỏa
nỗi nhớ. Cô thậm chí còn bắt đầu hối hận vì ngày hôm đó đã gây sự với anh, cô
nên ngoan ngoãn nghe lời anh, như vậy anh nói thêm được một câu thì cô sẽ có
thể nhớ anh được nhiều hơn.
Tiếng
khóc từ im lặng dần chuyển sang gào khóc, Kiều Ưu Ưu ngồi bên bồn cầu, không
màng tới hình tượng mà ôm lấy một cuộn giấy vệ sinh to và khóc thật to, càng
khóc càng tủi thân, càng tủi thân thì khóc lại càng đau đớn, thậm chí khóc tới
mức đau đầu.
Kiều Ưu
Ưu giống như con búp bê đã bị rút cạn kiệt linh hồn, ngồi đờ đẫn một chỗ, trên
mặt vẫn còn nước mắt chưa khô. Cô nhận ra mình không thể khóc thêm được nữa,
đứng dậy và tiến tới bồn rửa mặt, qua tấm gương là đôi mắt sưng húp của cô, đôi
môi khô lại, tóc tai rối bù, trông giống như một góa phụ vừa bị bỏ rơi.
“Kiều
Ưu Ưu, mày cũng có ngày hôm nay? Chẳng phải mày luôn tự huyễn hoặc với bản thân
mình rằng không c