Duck hunt
Em Là Đôi Cánh Của Anh

Em Là Đôi Cánh Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324265

Bình chọn: 9.5.00/10/426 lượt.

cô ta một cái tát, người đàn bà đó mặt mũi

biến sắc hoàn toàn.

“Làm

cái gì thế? Tặng cho cô một cái tát nhưng tôi vẫn thấy ít lắm. Trừng mắt nhìn

tôi? Vậy cô tát lại đi.” Kiều Ưu Ưu chợt không muốn rời đi nhanh như vậy, cô

muốn thay mặt Trì Lâm dạy cho đôi gian phu dâm phụ này một bài học.

“Sao

không đánh lại? Trừng mắt nhìn tôi có thể giải hận không?” Kiều Ưu Ưu lạnh lùng

nhìn bộ dạng cô ta.

“Cô dù

sao cũng là người nổi tiếng, cô không sợ tôi nói chuyện hôm nay ra bên ngoài

sao?”

Người

đàn bà này không biết tốt xấu gì mà còn uy hiếp Kiều Ưu Ưu, thế nhưng Ưu Ưu

không bị lừa bởi chiêu này. Kiều Ưu Ưu cười lớn, cô cướp lấy máy tính xách tay

của Khâu Mân Văn ném thẳng về phía người đàn bà kia, Khâu Mân Văn chạy lại can

ngăn nhưng bị đôi giầy cao 10cm của Kiều Ưu Ưu giẫm lên chân.

Kiều Ưu

Ưu đánh đỏ cả mặt, tiện tay với đồ đạc ném lên người bọn họ, nhưng cô vẫn chưa

xả hết cơn tức giận, cuối cùng liền dứt khoát cởi đôi giầy cao gót ra ném vào

mặt họ. Dù sao Kiều Ưu Ưu cũng điên lắm rồi, cô đã biến văn phòng của Khâu Mân

Văn trở thành một mớ hỗn độn.

Khâu

Mân Văn đứng cúi đầu tức tưởi, người mới với bộ dạng đáng thương đứng nép đằng

sau anh, Kiều Ưu Ưu túm tóc cô ta rồi lôi ra, “Cô dụ dỗ chồng người khác không

liên quan gì tới tôi, nhưng cô dụ dỗ anh ta thì tôi phải nói vài câu. Trì Lâm

là người bạn tốt nhất của tôi, cô dụ dỗ chồng cô ấy, cô nói xem cô bị đánh có

đáng đời hay không? Tôi biết một cái tát là chưa đủ, Khâu Mân Văn tên khốn kia

cũng chẳng phải cái loại tốt đẹp gì, nhưng cô gái cô cũng là phụ nữ, giữ chút

thể diện cho mình đi, có được không? Cứ nhắc tới việc cấu tạo cơ thể của hai

chúng ta đều giống nhau là tôi lại cảm thấy xấu hổ.”

“Kiều

Ưu Ưu, cô về đi.”

Khâu

Mân Văn đuổi vị khách không mời mà đến về, Kiều Ưu Ưu buông tóc của người mới

ra, bước lùi về phía sau một bước rồi nói: “Tôi sẽ về, nhưng cái gì cần nói vẫn

phải nói hết, nếu không tôi sẽ rất khó chịu, nhịn lâu sinh bệnh ai mà biết được

liệu tôi có phóng hỏa đốt cháy cả hai người không? Khâu Mân Văn, Kiều Ưu Ưu tôi

đây tính cách như thế nào chắc anh rất rõ, ở Bắc Kinh này tôi có thể làm gì anh

cũng biết rõ, làm tổn thương tới Trì Lâm cũng đồng nghĩa với việc gây sự với

tôi, tôi khuyên anh nên nhanh chóng kí vào đơn rồi cút đi, ai mà biết được giờ

này năm sau, công ty anh liệu có còn tồn tại hay không? Tôi sẽ không vì Trì Lâm

mà nương tay cho anh đâu.”

Kiều Ưu

Ưu hít một hơi thật sâu, cảm thấy tâm trạng của mình đã tốt hơn rất nhiều. Cô

để lại cho hai người họ một nụ cười tương đối dịu dàng rồi quay người đi mất.

Đóng lại cánh cửa này, từ nay về sau sẽ là người xa lạ. Khâu Mân Văn, anh bất

nhân trước thì đừng trách người khác bất nghĩa.

Có vài

người đang đứng bên ngoài cửa, nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đi ra liền tỏ ra ai bận

việc người nấy. Kiều Ưu Ưu đi được vài bước thì quay lại, đứng trước mặt cô thư

kí đang giấu chiếc điện thoại đi cười nói: “Cô gái, đang chụp ảnh à? Đăng lên

blog? Hay có cần để tôi tạo dáng cho cô chụp không? Như vậy mới có sức thuyết

phục chứ! Bạt tay hay dứt tóc thì hay hơn?”

Nữ thư

ký cười gượng, giải thích nói: “Đâu có, làm gì có chuyện đó.”

“Có

cũng là chuyện thường tình. Nếu là tôi, khung cảnh bạo lực như vậy tôi nhất

định cũng phải chụp lại làm kỉ niệm, đăng lên blog gì đấy, không sao, người

bình thường mà.” Kiều Ưu Ưu từ đầu đến cuối cũng chẳng thấy nhọc công, ở trong

văn phòng xử lí hết tất cả, chỉ muốn băm vằm cái đôi gian phu dâm phụ đấy ra,

khi ra tới cửa khuôn mặt cô như chẳng có chuyện gì xảy ra, tươi vui hớn hở.

* * *

Bộ dạng

của Kiều Ưu Ưu cũng rất thê thảm, giầy không còn nữa, phải đi chân đất tới bãi

đỗ xe phát hiện mới có một lúc thôi mà đã bị dán thẻ phạt rồi. Sau khi đánh

mắng đôi gian phu dâm phụ ấy xong, tâm trạng Kiều Ưu Ưu rất tốt, bị dán thẻ

phạt cũng chẳng cảm thấy làm sao, cô cười híp mắt cầm thẻ phạt lên rồi về nhà

đi giầy.

Buổi

trưa, Kiều Ưu Ưu về nhà mẹ chồng ăn cơm, nhân tiện báo cáo với bà Trử về tình

hình con trai cưng của bà, ăn có tốt không, mặc có ấm không, có bị cô bắt nạt

không.

Điều bà

Trử quan tâm nhất vẫn là cái bụng của Kiều Ưu Ưu, bà dò hỏi thử xem đã có tình

hình gì chưa, nhưng Kiều Ưu Ưu thành thực nói là không biết, không dùng biện

pháp phòng tránh cũng không có nghĩa là chắc chắn sẽ có bầu. Thế nhưng cái đáp

án “không biết” này với bà Trử lại là một tín hiệu tốt, một nửa khả năng hi

vọng có cháu rồi.

Chẳng

mấy khi mà bà Trử lại tỏ ra vui vẻ với Kiều Ưu Ưu như vậy, khi Kiều Ưu Ưu chuẩn

bị về, bà còn cho người chất lên xe có đủ các loại đồ tẩm bổ, dặn đi dặn lại Kiều

Ưu Ưu phải chú ý nghỉ ngơi, không được làm việc quá sức, phải thường xuyên về

nhà ăn cơm.

Kiều Ưu

Ưu gật đầu vâng dạ, khó khăn lắm mới đối phó được với mẹ chồng, lại còn phải về

nhà ứng phó với mẹ đẻ thêm lần nữa. Làm mẹ quả thực là không dễ dàng gì nhưng

người làm con như cô cũng có dễ dàng gì đâu, hai bà mẹ cứ nói đi nói lại bên

tai cô những lời gần giống nhau, còn không cho cô tỏ vẻ bất mãn, chỉ cần thể

hiện ra một chút mất kiên