
cô tin tưởng nhất lại phản bội cô, cô lại phải
giấu sự đau đớn này trong lòng nửa năm qua. Nghĩ tới sự giằng xé mà
Trì Lâm phải trải qua trong một thời gian dài vừa qua, Kiều Ưu Ưu lại
cảm thấy quá đau lòng.
Trì
Lâm không khóc, cũng chẳng gây lộn, cô rất bình tĩnh đưa ra lời đề
nghị ly hôn với Khâu Mân Văn, để mặc cho Khâu Mân Văn quỳ xuống cô cũng
dửng dưng không quan tâm. Cho đến lúc này, Khâu Mân Văn vẫn chưa chấp
nhận ly hôn, nhưng Trì Lâm đã dọn ra khỏi nhà, nhờ luật sư đưa ra đơn
xin ly hôn, nếu anh ta cứ cố chấp không đồng ý thì cô cũng chẳng nề
hà chuyện gặp nhau ở tòa án.
“Sự
việc đã xảy ra lâu như vậy, tại sao cậu không nói cho mình biết?”
Kiều Ưu Ưu quá tức giận, đập tay liên tục xuống bàn, cô phẫn nộ một
phần vì Trì Lâm giấu không nói, phần nhiều là bởi bản thân cô không
hay biết gì.
“Với
tính cách của cậu thì nhất định sẽ đi tìm anh ta, nhưng đó không
phải là kết quả mà mình mong muốn. Anh ta là chồng mình, mình chỉ
mong anh ta có thể thẳng thắn với mình, thế nhưng anh ta không làm
được, chia tay thì chia tay thôi.”
“Cô
chú có biết chuyện này không?”
Trì
Lâm im lặng gật đầu: “Bố mẹ mình không nói gì, họ chỉ mong mình
được hạnh phúc, nhưng mình lại không thể khiến họ an lòng.”
Kiều
Ưu Ưu nắm lấy bàn tay lạnh giá của Trì Lâm: “Đây không phải là lỗi của
cậu, Trì Lâm, bắt đầu từ hôm nay mình sẽ chăm sóc cậu, để cho cái
tên cặn bã kia chết đi!”
Kiều
Ưu Ưu nghĩ: “Nếu như Trử Tụng phản bội cô và có người phụ nữ khác,
cô nhất định sẽ làm to chuyện lên khiến tất cả mọi người đều biết
và để Trử Tụng mang nỗi nhục “ngoại tình” suốt đời, để cho người
đời phỉ nhổ, để anh không còn chỗ đứng ở trong quân đội, kể cả ở
Bắc Kinh nữa. Cô nói được là làm được!”
“Ưu Ưu,
đừng tiếc thay cho mình, đó là người đàn ông mình đã chọn. Tuy kết
quả có phần đau lòng nhưng nhiều năm qua anh ta thực sự đã làm cho
mình rất hạnh phúc, duyên phận của bọn mình đã hết, từ đây trở
thành người xa lạ mà thôi!”
* * *
Khi
bọn họ đang đắm chìm trong tâm trạng đau khổ thì một hồi chuông inh
tai truyền đến, phá tan sự yên tĩnh đang có. Kiều Ưu Ưu và Trì Lâm
giật nảy mình, một lúc lâu sau Kiều Ưu Ưu mới phản ứng trở lại được
và nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại.
Kiều
Ưu Ưu vừa chạy tới bên điện thoại vừa nghĩ không biết ai lại gọi
điện thoại về nhà?
“Kiều
Ưu Ưu! Điện thoại của em biến đi đâu rồi?”
Kiều
Ưu Ưu nhíu mày cầm điện thoại ở cách xa tai mình, giọng nói của Trử
Tụng như được lắp thêm ba cái loa phóng thanh, âm thanh to như sét đánh.
Vì chuyện của chuyện của Trì Lâm mà cô sớm đã gạt Trử Tụng sang
một bên.
“Ai
bảo anh đập vỡ di động của em? Anh chẳng nhớ gì sao, không có thì
gọi bằng gì?” Kiều Ưu Ưu bị làm phiền nên tâm trạng không được thoải
mái, cuối cùng cô cũng tìm ra chỗ để giải tỏa, ai bảo Trử Tụng số
không may lại gọi vào đúng lúc này.
“Vậy
cái gì…”
“Cái
gì mà cái gì? Chẳng phải đều tại anh sao, anh còn hét lên, em còn
chưa bắt anh đền nữa đấy!”
“Đền
vậy.”
Kiều
Ưu Ưu cười nhạt: “Lấy gì để đền?”
“Lấy
thân này ra để đền.”
Trong
giọng nói của Trử Tụng chứa đầy sự cưng chiều, Kiều Ưu Ưu dường như
nhìn thấy anh đang đứng trước mặt mình, cúi đầu nhìn cô cười, ánh
mắt vô cùng dịu dàng.
Kiều
Ưu Ưu cắn răng không nói gì, hai má bắt đầu ửng hồng. Trì Lâm đi qua
vỗ vào vai cô, đi vào phòng ngủ và nhường lại phòng khách cho cô để
cô và Trử Tụng nấu cháo điện thoại được thân mật. Kiều Ưu Ưu thấy
lúc này không nên nghe điện thoại của Trử Tụng, thật có lỗi với bạn
nên cô vội vàng dập máy. Trử Tụng không thể tin vào tai mình khi nghe
thấy âm thanh tút tút vang lên, anh suýt chút nữa ném vỡ cái điện
thoại.
Kiều Ưu Ưu dứt khoát tắt điện thoại rồi.
Trong
phòng ngủ, Trì Lâm đang đờ đẫn nằm dựa vào đầu giường, nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đi
vào, cô hỏi có phần ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”
“Sáng
sớm mới chia tay nên chẳng có gì để nói cả.” Kiều Ưu Ưu cố tỏ ra không để ý,
nằm nên giường nắm lấy cằm của Trì Lâm nói: “Tối nay tới lượt của nhà ngươi,
hầu hạ lão gia thoải mái vào.”
Trì Lâm
cười đẩy tay Ưu Ưu ra: “Trử Tụng tốt với cậu như vậy, cậu đừng như vậy nữa.”
Kiều Ưu
Ưu nghe những lời đó xong thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cô nheo mày
bất mãn hỏi: “Mình làm sao? Mình vì anh ấy mà ngay đến kì nghỉ cũng dành cho
anh ấy, yên ổn ở bên anh ấy những hai mươi ngày, như vậy còn chưa được sao?”
“Được,
Ưu Ưu của chúng ta ngày càng hiểu chuyện rồi.” Trì Lâm nhìn Kiều Ưu Ưu cười dịu
dàng, tay không ngừng vuốt tóc cô.
Kiều