
giờ hoàn
toàn nằm liệt trên ghế, chẳng còn tí tinh thần nào.
Sau khi
xuống máy bay, Kiều Ưu Ưu quấn chặt áo khoác vào người, đi sau cùng.
Đôi mắt sưng lên như hạt óc chó nên cô chẳng còn cách nào khác đành
lấy kính râm ra đeo.
Trử Tư
vốn định đưa cô về nhà bố mẹ, thế nhưng Kiều Ưu Ưu chỉ lên đôi mắt
sưng vù gần như không thể mở ra của mình nói: “Bộ dạng này có thể
gặp người khác được không?”
“Có
gì mà không được, cũng chẳng phải là người ngoài.”
Kiều
Ưu Ưu khó chịu vẫy tay: “Đưa tôi về nhà đi, tôi không muốn đi đâu hết.”
“Chị
ba, em bảo này, chỉ cần có thời gian để thích ứng trở lại, không có
cánh tay của anh ba em để gối đầu liệu chị có quen được không?” Trử
Tư nói xong hát to lên, nhìn về phía xa làm ra vẻ tình cảm sâu đậm.
Kiều
Ưu Ưu cáu kỉnh đẩy Trử Tư một cái, “chú lắm lời thật đấy! Mau lên xe
đưa tôi về nhà đi!”
Chiếc
xe đón Tả Khiên cũng đã tới, nhưng anh vẫn chưa chịu đi, hình như còn
có lời muốn nói, Kiều Ưu Ưu không nghĩ nhiều mà mở cửa xe chuẩn bị
lên xe thì bị anh gọi lại: “Kiều Ưu Ưu.”
Kiều
Ưu Ưu quay đầu lại, mơ hồ nhìn anh, “có chuyện gì à?”
“Có
một chuyện tôi cần phải nói với cô.”
Biểu
hiện của Tả Khiên rất nghiêm túc, Kiều Ưu Ưu chợt cảm thấy chột dạ,
không hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Trì
Lâm!” Tả Khiên nhìn cô, tiếp tục nói: “Trì Lâm muốn ly hôn, cô ấy không
nói cho cô vì sợ cô lo lắng.”
* * *
Mới
có nửa ngày thôi mà tâm trạng của Kiều Ưu Ưu đã lên xuống mấy lần, Trì
Lâm muốn ly hôn, đây rõ ràng là đã đâm thêm một nhát vào cơ thể đang
vô cùng mệt mỏi của Ưu Ưu. Lúc cô rời khỏi Bắc Kinh hai bọn họ vẫn
còn tốt đẹp, vậy mà bây giờ lại đòi ly hôn, mới có hai mươi ngày,
trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Kiều
Ưu Ưu lo lắng vò đầu bứt tóc, cô muốn gọi điện thoại, nhưng tìm hết
trong túi cũng không thấy điện thoại đâu, cô nghĩ lại thì nhớ ra điện
thoại của mình đã bị vỡ nát từ sáng sớm, cô còn chưa kịp nhặt
“xác” của nó.
“Đưa
điện thoại cho tôi!”
Trử Tư
thấy tâm trạng của cô không được tốt nên cũng không dám gây sự với cô
mà ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô. Thế nhưng Kiều Ưu Ưu nhìn cái
điện thoại lại cảm thấy sầu não, cô chưa bao giờ nhớ số điện thoại,
số điện thoại của Trì Lâm… là bao nhiêu?
Kiều
Ưu Ưu cảm thấy mình thật chẳng ra gì, có người bạn thân như cô, đến
cô còn cảm thấy buồn thay cho Trì Lâm. Khi cô buồn, Trì Lâm sẽ chạy
tới chạy lui để an ủi cô, đưa cô đi mua sắm, cùng uống rượu với cô.
Bây giờ thì hay rồi, cô vì chồng mình mà quên luôn cả Trì Lâm, lúc
này đến mười một con số kia cô cũng không nhớ.
“Hay
là, hỏi anh Khiên xem?” Trử Tư tốt bụng đưa ra đề nghị, Kiều Ưu Ưu quay
đầu nhìn anh, thất thần trả điện thoại lại cho anh.
Tả
Khiên dĩ nhiên là muốn chế giễu Kiều Ưu Ưu, nhưng lúc này anh không rảnh
rỗi, cũng chẳng có cái hứng thú đó, đọc xong một dãy số mà đầu
óc Kiều Ưu Ưu đã loạn hết cả, hoàn toàn chẳng nhớ nổi.
Khó
khăn lắm cô mới gọi được cho Trì Lâm nhưng lại chẳng có ai nghe máy.
Kiều Ưu Ưu lo lắng đến đỏ mắt, liên tiếp nhấn số gọi cho Trì Lâm,
đến cuối cùng khi cô đang định gọi 110 để báo cảnh sát thì giọng
Trì Lâm truyền tới. Nhưng trong khoảnh khắc Trì Lâm cất tiếng, nước
mắt của Kiều Ưu Ưu đã lã chã rơi xuống.
“Trì
Lâm cậu chết ở đâu rồi? Gọi điện thoại cho cậu tại sao không nghe
máy? Cậu có biết tôi lo lắng tới mức nào không? Có điện thoại mà
không thèm nghe, cậu nói xem cậu có bị làm sao không? Có đúng không?
Lại còn đòi làm bác sĩ, cậu làm bác sĩ cái nỗi gì?” Kiều Ưu Ưu
vừa khóc vừa hét lên, giọng nói ngày một khàn lại. Trử Tư hơi quay
đầu lại nhìn cô, đây đâu phải là nữ phát thanh viên có giọng nói dễ
nghe? Rõ ràng là giọng của bà mổ lợn.
“Mình
vừa mới hội chẩn, điện thoại ném ở trong tủ. Cậu về rồi à?” Giọng
nói của Trì Lâm không có chút bất thường nào, rất bình tĩnh, ấm áp
như căn phòng được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời.
“Trì
Lâm!”
Kiều
Ưu Ưu tức giận hét to tên cô, sao cô có thể bình tĩnh được như vậy?
Sao nghe có vẻ người ly hôn là cô? Trì Lâm im lặng một hồi, trong
giọng nói có phần châm biếm, “Ưu Ưu, bề ngoài nhìn giống như một cặp
vợ chồng thân thiết, nhưng lại thối nát từ tận gốc rễ rồi!”
Kiều
Ưu Ưu cảm thấy mũi mình cay cay, không thể tiếp tục nóng giận với cô
thêm nữa, trái tim như bị thắt lại từng nhịp, “để mình đến tìm cậu.”
“Thôi,
buổi chiều mình phải đi làm, buổi tối nhé!”
* * *
Kiều
Ưu Ưu