80s toys - Atari. I still have
Em Là Đôi Cánh Của Anh

Em Là Đôi Cánh Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324314

Bình chọn: 7.5.00/10/431 lượt.

vậy mà anh lại hôn cô. Điều này tuyệt đối không thể được!

Cô còn phải ở đây, sau này mỗi kì nghỉ cô đều phải tới đây, phải

đối diện với tất cả mọi người ở đây, sao anh có thể phá hỏng hình

ảnh của cô? Cô còn mặt mũi nào nữa?

“Đừng

động đậy!” Trử Tụng hôn cô rồi thì thầm nói.

“Đừng!”

Trử

Tụng không nỡ rời xa đôi môi này, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi

đỏ hồng hỏi: “Về rồi có nhớ anh không?”

Kiều

Ưu Ưu giống như đang bị trúng bùa, gật gật đầu.

Trử

Tụng cười, đôi mắt lấp lánh. Anh tin rằng Ưu Ưu ở trước mặt anh lúc

này không còn là Kiều Ưu Ưu của trước đây nữa. Trong trái tim cô lúc

này đã có vị trí của anh, anh tin tưởng chắc chắn sẽ có một ngày

trái tim cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh.

“Đi

thôi!” Trử Tụng vuốt tóc cô kéo tay cô đi về phía cửa sân tập thể.

Trử

Tụng đi trước cô một chút, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn

thấy ngũ quan tinh tế như khắc trạm của anh, mũi cao thẳng, hàng mày

tuấn tú như hình dáng máy bay chiến đấu khi cất cánh, chiếc cằm co

lại. Bàn tay bị anh nắm chặt gần như đã tê liệt không còn chút cảm giác

nào. Cảm giác tiếc nuối dâng trào trong đầu óc cô, đã khiến cô không

thể không thừa nhận, trong trái tim cô vị trí của Trử Tụng đã ngày

càng quan trọng, cô thực sự có ý muốn nói với anh rằng thực ra cô

không muốn đi chút nào.

Trử Tư

và Tả Khiên dựa vào bên xe, cười híp mắt nhìn bọn họ đang chậm chạp

tiến tới. Kiều Ưu Ư đỏ mặt, mắt cũng đỏ núp phía sau Trử Tụng, lúc

nãy hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật chắc chắn đã bị người khác

nhìn thấy rồi.

“Chà!”

Trử Tư dập tắt mẩu thuốc lá, “chị ba, chỉ cần chị nói một câu, em

và Tả Khiên sẽ lập tức đi ngay, chị cũng không phải lo cho mẹ em và

mẹ chị, em nhất định sẽ giúp chị giải quyết gọn. Còn về công việc

của chị nếu bắt đầu kì nghỉ sinh nở từ lúc này chắc cũng không có

vấn đề gì đâu, đúng không?” Trử Tư hích hích Tả Khiên ở bên cạnh.

Tả

Khiên nhìn Kiều Ưu Ưu, khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy bộ dạng

này của Kiều Ưu Ưu. Anh cũng cảm thấy kì lạ, xem ra cô ra cũng chẳng

phải trái tim sắt đá gì, người anh em của mình mất bao nhiêu năm giờ

xem ra cũng có kết quả rồi. Anh hắng giọng nói: “Nếu không được nữa

thì chuyển chỗ làm vậy, chỉ cần một câu của Trử Tụng là ngày mai

có thể chuyển về Bắc Kinh rồi.”

Trử Tư

làm ra vẻ nghiêm trọng, gật đầu nói với Tả Khiên: “Nhìn ra rồi, cậu

mới đúng là con trai ruột của mẹ tôi, lập trường và quan điểm hoàn

toàn giống nhau!”

Trử

Tụng nắm chặt bàn tay Ưu Ưu nói khẽ: “Lên xe đi!”

“Anh

ba, anh có nỡ không? Nhưng chị ba không nỡ đâu, anh không nhìn thấy bộ

dạng khóc lóc của chị ấy khi nãy. Hi hi, em chỉ nhìn qua thôi mà

cũng đã cảm thấy đau lòng rồi.”

“Trử

Tư!” Kiều Ưu Ưu cắn chặt môi dưới, tức giận trừng mắt nhìn Trử Tư.

“Chú

ngày càng lắm lời rồi đấy!” Trử Tụng đẩy Trử Tư ra, mở cửa xe cho

Kiều Ưu Ưu ngồi vào trong, cố nặn ra một nụ cười có đôi chút miễn

cưỡng, “về đến nhà nhớ gọi điện cho anh.”

“Ừ!”

Kiều Ưu Ưu gật nhẹ đầu. Cô nhìn Trử Tụng đóng cửa xe cho mình, nhìn

Trử Tụng qua cửa kính màu nâu nhạt, khuôn mặt anh còn mang theo nét

cười, có đôi chút lực bất tòng tâm, nhưng ánh mắt của anh rất dịu

dàng, bên trong đó nhất định đều là hình bóng của cô. Được một

người đàn ông như vậy thích đã hai mươi năm. Kiều Ưu Ưu, người hoàn tâm

toàn ý yêu mình như vậy tại sao mày lại không nhìn thấy? Lại còn đi

thích chàng trai kéo đàn violon, lại còn cái tên Tống Tử Đồng kia

nữa, mắt có vấn đề rồi sao?



Trử Tụng tuy rằng không nỡ xa Kiều Ưu Ưu, nhưng

cô có thể trở lại như vậy đã khiến anh thỏa mãn lắm rồi, khuôn mặt

dần hiện lên nụ cười được an ủi. Mới vừa mới chia tay thôi mà anh đã

bắt đầu nhớ Kiều Ưu Ưu rồi, sau này không có cô, anh biết làm sao đây?

Trử Tụng thở dài, móc từ trong túi ra một cái vòng tròn cầm lên

xem, bỗng anh cảm thấy ngơ ngẩn.

“Bụp!”

Trử Tụng mang tâm trạng phiền muộn không được trút ra liền đá chân vào

cánh cửa sắt của sân tập thể.

Kiều

Ưu Ưu quay lại mà anh chỉ chăm chăm vui sướng, bị sự hưng phấn làm cho

mê muội, vật quan trọng như vậy lại bị quên mất. Lúc nãy anh vì chưa

tặng được nó cho cô nên cảm thấy buồn bã, bây giờ bởi vì cảm thấy

quên mất nên mới sầu não.

“Trử

Tụng, mẹ kiếp mày chỉ có chút tài cán này thôi sao?”

Cả

quãng đường Kiều Ưu Ưu ngủ suốt, đêm qua bị anh dày vò cả đêm, lúc

nãy lại còn vừa khóc lóc vừa gây chuyện nên cả người bây