Em Không Biết

Em Không Biết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323331

Bình chọn: 10.00/10/333 lượt.

uả Cầu Giấy Nhỏ trông như thế nào nhỉ? Chắc là một cậu bé e thẹn và dễ thương chăng? Có khi nào nhóc ấy có một đôi mắt to tròn, đầu để mái ngố đáng yêu, mặc bộ quần áo nhỏ nhắn xinh xắn, và miệng thì mút ngón tay không? Khi trông thấy cậu, có khi nào sẽ hồi hộp đến độ khóc thét lên?

Tiêu Giản Đào lo sợ Quả Cầu Giấy Nhỏ sẽ đổi ý, bèn mau chóng đặt tại liệu xuống đất, tay vỗ bộp bộp, rồi nhún người nhảy phóc lên cây, thoăn thoắt trèo lên trên.

Chuyện trèo cây này trước lạ sau quen ấy mà, hơn nữa so với lần trước một mình trơ trọi trèo lên thì lần này có động lực hơn nhiều. Hễ nghĩ đến có một cậu em trai mũm mĩm xinh xắn đang đợi cậu ở bên trên, động tác của Tiêu Giản Đào càng trở nên nhanh nhẹn hơn.

Chỉ là cao đến tầng hai thôi, nên không đến vài phút, Tiêu Giản Đào đã ung dung trèo đến chỗ bên ngoài cửa sổ tầng hai rồi.

“Này Quả Cầu…” Câu chào vui tươi chưa kịp thốt tròn câu, bóng dáng của người xuất hiện bên trong cửa sổ tầng hai vượt ngoài dự đoán của cậu, khiến vẻ mặt cậu gần như đông cứng lại.

… Tại sao, bác sĩ Lục lại có mặt ở đây?

… Tại sao, Quả Cầu Giấy Nhỏ của cậu biến mất rồi?

Nhìn cảnh Tiêu Giản Đào ôm cành cây sửng sốt ngó mình trân trối bằng nét mặt ngốc không thể tả, tâm trạng Lục Tri Thu tốt đến nỗi anh bèn nhoẻn cười tặng cậu.

Đây là nụ cười đầu tiên Lục Tri Thu dành cho Tiêu Giản Đào, thật là dịu dàng, và xinh đẹp làm sao. Trong ánh nắng ban mai vào sớm tinh mơ năm giờ, gương mặt anh ngời sáng như được phủ bởi một màn voan mỏng được dệt bởi những vạt nắng vàng.

Tiêu Giản Đào chưa từng trông thấy nụ cười của Lục Tri Thu, nhưng đã từng âm thầm tưởng tượng qua biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả tưởng tượng ấy cộng lại đều không bằng một góc nụ cười chân thật của anh bây giờ.

“Chính thức tự giới thiệu một lần nhỉ?” Tiêu Giản Đào kinh ngạc nhìn tiếng nói trẻ con mà cậu hằng quen thuộc được thốt ra từ miệng của Lục Tri Thu: “Tôi là fan của cậu, Nhất Diệp Tri Thu.”

Rồi anh thoáng dừng lại, nụ cười càng rạng rỡ hơn.

“Đao sama, bây giờ thì cậu đã biết, có người cả đời cũng không vỡ giọng được chưa?”

“Đao sama, bây giờ thì cậu đã biết, có người cả đời cũng không vỡ giọng được chưa?”

Trong giây phút nghe thấy câu hỏi này, Tiêu Giản Đào chợt đâm ra ngỡ ngàng. Quá nhiều thông tin dồn dập đổ về trong não cậu, khiến đầu cậu lập tức rơi vào trạng thái “treo máy”, hoàn toàn chẳng còn cách nào xử lý những thông tin phức tạp ấy.

Bác sĩ Lục biết nói chuyện?

Bác sĩ Lục là Quả Cầu Giấy Nhỏ?

Chính là cậu bé Quả Cầu Giấy Nhỏ cứ năm giờ sang nghe cậu tập luyện, dùng giọng nói lanh lảnh bảo rằng không muốn nghe truyện cổ tích mà muốn nghe kịch đam mỹ đấy ư?

Trong khoảnh khắc ấy, câu nói của “fan não phẳng” mà cậu ngỡ rằng mình đã quên sạch bỗng lần nữa vang lên bên tai cậu. Đúng rồi, đúng rồi, cái giọng khiến cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc ấy, không phải là chất giọng trẻ con của anh bác sĩ Lục có đang đứng trước mặt cậu sao? Nhưng tại sao lúc đó cậu lại không nghĩ đến, nếu nghĩ đến, có lẽ cậu sẽ không nói ra câu tuyệt tình đó chăng?

Té ra bác sĩ Lục chính là Nhất Diệp Tri Thu.

Chính là người tên Nhất Diệp Tri Thu bạo gan gọi cậu là bạn, nhưng lại bị cậu xem là fan não phẳng và chẳng thèm đoái hoài tới.

Chính là người Nhất Diệp Tri Thu gằn từng chữ một hỏi cậu “Cậu có biết trên thế giới này có người cả đời không thể vỡ giọng được không”, rồi nhận lấy câu trả lời đầy dửng dưng “Tôi không biết” từ cậu, sau đó biến mất hoàn toàn.

Té ra Lục Tri Thu chưa từng nói dối.

Té ra Quả Cầu Giấy Nhỏ đúng là đã hai mươi tám tuổi rồi.

Té ra Nhất Diệp Tri Thu thực sự không thể vỡ giọng.

Té ra cậu đã khiến anh ấy chịu tổn thương sâu sắc đến thế.

Nhìn người đứng bên trong cửa sổ, đang mỉm cười dịu dàng với cậu, Tiêu Giản Đào hoàn toàn không thốt nên lời. Cậu không biết mình nên nói gì, không biết Lục Tri Thu muốn nghe gì.

Cậu muốn xin lỗi anh vì đã xem anh là fan não phẳng, muốn nói rằng cậu nông cạn trước giờ chưa từng nghe có người không thể vỡ giọng nên đã vô tình làm tổn thương anh, muốn nói mình ngốc nghếch vô cùng đã không biết liên hệ sự tồn tại của Quả Cầu Giấy Nhỏ và bác sĩ Lục…

Nhưng người đang cười với anh đây, có vẻ như không cần lời xin lỗi ấy. Đối mặt với người chàng trai lớn hơn mình những mấy tuổi, Tiêu Giản Đào hoàn toàn không biết nên nói như thế nào mới có thể bộc lộ sự hối hận và áy náy của mình. Huống chi, cậu bây giờ vẫn chưa sắp xếp xong tâm trạng đang rối như tơ vò trong lòng.

Từ bên trong cửa sổ, Lục Tri Thu đưa tay ra, tựa như muốn chạm vào gương mặt của Tiêu Giản Đào. Nhưng hai người lại cách quá xa nhau, xa đến mức dù Lục Tri Thu đã cố vươn thẳng tay ra, cũng không thể nào chạm được vào một cọng tóc của cậu, nhưng anh không hề bận tâm, vẫn tiếp tục như thế dùng ngón tay vẽ nên đường nét gương mặt của Tiêu Giản Đào trong không trung từ khoảng cách xa xa ấy.

“Không thể vỡ giọng nghiêm túc mà nói không phải là một chứng bệnh, chỉ là có người do thanh đới quá hẹp quá mỏng nên mới tạo nên chất giọng như vậy. Hiện tượng này được gọi là giọng bé con, thường gặp nữ sinh là nhiều.” Giọng c


80s toys - Atari. I still have