
Quả Cầu Giấy Nhỏ và bác sĩ Lục sao…”
“Nhưng đó không phải là tôi hoàn chỉnh!” giọng của Lục Tri Thu vẫn bình thản, nhưng Tiêu Giản Đào có thể nhận ra nỗi thất vọng nặng nề pha lẫn trong giọng nói đó: “Cậu biết, Quả Cầu Giấy Nhỏ, bác sĩ Lục, Nhất Diệp Tri Thu… nhưng đó đều không phải con người hoàn chỉnh của tôi. Cậu không biết sự tự ti trong tôi, sự nỗ lực, cố gắng của tôi, sự ngốc nghếch, và… nhu nhược của tôi.”
Lục Tri Thu lại một lần nữa đưa tay ra hòng muốn chạm vào Tiêu Giản Đào, nhưng vẫn như ban nãy, chẳng tài nào chạm được vào mặt cậu, chỉ đành bỏ cuộc: “Cũng không thể trách cậu được, cậu nói câu đó trên mạng, nhiều nhất thì cũng chỉ là “tuổi trẻ ngông cuồng”. Ai cũng có lúc lỡ mồm lỡ miệng, ai cũng có lúc không hiểu rõ sự thật. Một câu “Tôi không biết”của cậu, tổn thương tôi sâu sắc, nhưng vẫn chưa sâu đến mức khiến tôi lãng quên cậu.”
“Thực tế thì tôi nên cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu đã đánh sập bức tường vây quanh trong tim tôi, khiến tôi hiểu ra mình không nên ôm suy nghĩ “mọi người đều biết mình có khuyết điểm” khi giao tiếp với người khác. Trên thế giới này có biết bao nhiêu người không biết có người mãi mãi không thể vỡ giọng được, chỉ là cậu đã nói ra mà thôi, đánh tan gông xiềng mà tôi dành cho bản thân mình.”
“Thứ hạn chế tôi theo đuổi cậu, không phải là giọng nói của tôi, mà là lòng tự ti trong tôi.”
“Tôi từng không dám chủ động tiếp cận cậu, chỉ biết âm thầm dõi theo, dùng mọi cách để che đậy lấp liếm, chỉ lộ ra một góc nhỏ của tảng băng, hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ hiểu ra mọi việc, thấu hiểu tâm ý của tôi - cảm ơn cậu đã khiến tôi nhận ra, đó là một suy nghĩ buồn cười biết bao.”
Trong tình yêu, bạn mãi mãi không thể mong đợi đối phương cũng giống như mình, có một trái tim thông minh tinh nhạy. Bạn nghĩ rằng đã bật đủ ám hiệu ngầm, nhưng trong mắt người đó nó cũng chỉ là những mảng manh mối vụn vỡ ít ỏi. Tình yêu mãi mãi là cuộc rượt đuổi, chứ không phải cầu xin.
“Tôi không nói, mãi mãi cậu cũng sẽ không biết, trên đời này còn có một người như tôi luôn dõi theo cậu.” Lục Tri Thu nghiến chặt răng, từng chữ từng chữ một nói: “Nhưng không sao, cậu không biết, thế thì để tôi nói cậu biết vậy.”
Trong trái tim Lục Tri Thu, khoảng cách xa nhất trên đời này, không phải cậu ấy đứng dưới cửa sổ luyện thanh, mình ngồi trong phòng lắng nghe, cũng không phải cậu ấy hát hò vui vẻ trên mạng, mình chỉ lặng thầm dâng tặng hoa trên YY, không phải cậu đi ngang phòng y tế, mình chống cằm ngắm nhìn cậu, càng không phải anh nói lời yêu cậu trên mạng, cậu lại hoàn toàn không tin.
Mà khoảng cách xa nhất trên đời này, chính là Lục Tri Thu nói yêu Tiêu Giản Đào, nhưng Tiêu Giản Đào lại hoàn toàn không biết Lục Tri Thu “rốt cuộc” là ai.
Vẫn còn may, trong phút cuối anh đã kịp ngộ ra, không còn dùng những cách thức hoài công kia theo đuổi Tiêu Giản Đào, mà đã dũng cảm bước ra, đứng trước mặt cậu, dùng hành động nói với cậu rằng – “ Này, cậu có biết tôi vẫn luôn đem lòng yêu cậu không?”
“Tôi hỏi cậu một câu cuối cùng,” Lục Tri Thu thoáng dừng lại vài giây, sau đó cất giọng nói tiếp: “Cậu bảo tôi biết, tôi rốt cuộc là ai? Là Quả Cầu Giấy Nhỏ, là bác sĩ Lục, hay là đứa fan não phẳng trên mạng?”
Nhưng trước ánh nhìn sáng rực của Lục Tri Thu, Tiêu Giản Đào chỉ cúi gầm đầu xuống.
Trông
thấy Tiêu Giản Đào cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt mình, cảm giác thất vọng
nặng nề nhấn chìm con tim của Lục Tri Thu. Tuy Lục Tri Thu biết rằng, Tiêu Giản
Đào chỉ là một chàng trai hai mươi mốt tuổi, người có cuộc đời quá suôn sẻ thuận
lợi như cậu thiếu đi một chút sự quyết đoán và khí phách, nhưng đứng trước sự
trốn tránh không lời của Tiêu Giản Đào, anh vẫn cảm thấy nỗi thất vọng ngập
tràn trong lòng.
Anh
đã nói những lời dài nhất trong suốt cuộc đời của mình, nhưng đến cả một câu trả
lời của đối phương cũng không nhận được.
Lục
Tri Thu buông xuôi tay xuống, dưới sự che lấp của khung cửa, tay anh níu chặt vạt
áo của mình. Anh thực sự đã mệt rồi, bất luận là bộc bạch tình cảm hay hồi tưởng
lại quá khứ, nó đều khiến dũng khí trong anh tiêu tan đi quá nhiều. Anh đã
không còn khả năng để hỏi đáp án của đối phương thêm lần nữa.
Đứng
trước sự im lặng của Tiêu Giản Đào, điều Lục Tri Thu bây giờ có thể làm, chỉ là
xoay người rời khỏi tầm mắt của cậu. Trước khi bước ra cửa, anh dừng lại lần cuối,
xoay người qua.
“…
Tôi đã cho cậu câu trả lời của mình, bây giờ tôi muốn câu trả lời từ cậu. Hãy
suy nghĩ thật kĩ, rồi nói tôi biết nhé.”
Dứt
lời, anh bèn mở cánh cửa căn phòng nhỏ, chậm rãi bước ra khỏi tầm nhìn của Tiêu
Giản Đào.
“Tiêu
Giản Đào, cậu đã khiến tôi thất vọng một lần, xin đừng khiến tôi thất vọng thêm
nữa. Tôi chờ đợi đáp án của cậu, nhưng sự chờ đợi là có thời hạn cả đấy.”
*****
Sau
khi Lục Tri Thu bỏ đi, Tiêu Giản Đào có thể nói là trèo xuống dưới, leo qua bờ
tường với vẻ ngơ ngẩn thất thần. Động tác trước kia đã thực hiện cả mấy trăm lần,
ấy thế mà hôm nay trong lúc thẫn thờ cậu chợt sẩy chân, té cái phịch xuống đất.
May
mà bức tường ở y tế trường không cao, dù có bị ngã xu