
ống cũng không bị thương,
hoặc giả nói bây giờ những tổn thương bên ngoài đã chẳng thể nào lan vào tận
trong con tim cậu rồi.
Giờ
đây trong lòng cậu tràn ngập hình bóng, và những lời nói của Lục Tri Thu. Trước
kia cậu xem bác sĩ Lục như một bóng hình đẹp đẽ chỉ có thể đứng từ xa ngắm
nhìn, chưa hề nảy sinh ý định tiếp cận đối phương. Lần bộc bạch này của Lục Tri
Thu đã mang đến sự chấn động vô cùng lớn lao cho con tim của Tiêu Giản Đào.
Mãi
đến tận bây giờ cậu vẫn không thể tin được, cậu bé Quả Cầu Giấy Nhỏ cùng bầu bạn
với cậu mỗi khi cậu luyện đọc sáng, anh bác sĩ Lục giúp cậu khám bệnh và Nhất
Diệp Tri Thu từng bị cậu tuyệt tình từ chối, lại là người ban nãy vừa đứng trước
mặt cậu. Cậu chưa từng biết rằng có người lại sở hữu chất giọng như thế. Cậu hầu
như không thể tưởng tượng được trước cả cậu, đã có biết bao người tỏ ra ngờ vực
đối với giọng nói của Lục Tri Thu.
Quá
nhiều thông tin chất đầy trong đầu óc, dù có động não, cũng tựa như có một lớp
xi măng đặc quánh lấp kín, khiến cậu mất đi khả năng tư duy mọi thứ. Không cách
nào trả lời, cậu đành chỉ còn biết trốn tránh.
Đối
mặt với câu hỏi “tôi rốt cuộc là ai” của Lục Tri Thu, trong đầu Tiêu Giản Đào
chỉ là một mảng trắng xóa, hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi. Lục Tri Thu rốt
cuộc là ai? Là anh bác sĩ rất mực dịu dàng đối với cậu? Là cậu em trai mỗi ngày
nghe cậu luyện tập? Là người fan bắng nhắn trên mạng?... Hoặc chăng là… cái gì
khác?
Dưới
ánh mắt của Lục Tri Thu, cậu chọn cách cúi gầm đầu, thoái lui, không nói gì cả.
Và hành vi ấy, dùng một từ để hình dung, thì đó là - nhu nhược.
Cuộc
đời hai mươi mốt năm ngắn ngủi của cậu, đã quá thuận buồm xuôi gió. Từ nhỏ, cậu
đã lớn lên trong những lời khen ngợi của gia đình, ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè
và sự cổ vũ khích lệ của thầy cô. Trời sinh cậu đã có được khả năng vượt trội
hơn người. Điều đó khiến cậu bất kể đi đến đâu cũng xuôi chèo mát mái. Bất luận
là trong cuộc sống hay là trên mạng ảo, những người hâm mộ cậu nhiều vô số kể.
Ngay cả cậu bạn trai đầu tiên, cũng là do đối phương chủ động theo đuổi cậu.
Cho
nên, cậu rất hiếm khi phải đối mặt với thời khắc buộc phải suy nghĩ kĩ lưỡng thế
này.
Cậu
có thiện cảm với bác sĩ Lục. Nhưng sự thiện cảm ấy không thể nào cho cậu đủ
dũng khí để thừa nhận điều gì đó. Cậu thực sự quá trẻ tuổi, trẻ đến nỗi đứng
trước các thân phận khác nhau của Lục Tri Thu, đến cả việc bình tâm suy nghĩ cậu
cũng chẳng thể làm được.
Cậu
chỉ còn cách trốn chạy, chỉ biết trốn chạy. Chỉ cần Lục Tri Thu xuất hiện trước
mặt, cậu bèn không cách nào bình tâm lại được. Trước câu hỏi của Lục Tri Thu, cậu
không tìm dược đáp án.
Cậu
từng nghĩ rằng, mình là “kẻ mạnh” và người không thể nói chuyện như bác sĩ Lục
là “kẻ yếu”. Tình cảm cậu dành cho Lục Tri Thu là xuất phát từ một tình cảm
thương tiếc mà nên. Nhưng bây giờ nhìn lại, kết luận đó thực là trống rỗng và
buồn cười làm sao. Dám bước ra nỗi đau khổ sau khi thất bại, nhìn thẳng vào nội
tâm, dũng cảm đứng trước mặt cậu kể rõ hết mọi suy nghĩ, Lục Tri Thu mới chính
là kẻ mạnh thực sự. Và một người chỉ biết câm lặng cúi đầu, đến suy nghĩ cũng
không thể khi đứng dưới ánh mắt của đối phương như cậu, mới chính là kẻ yếu thực
sự.<>
Chỉ
có kẻ yếu mới không dám đối diện với tình cảm thật, chỉ có kẻ yếu mới không bước
qua nổi khoảng cách trong tim mình.
Lục
Tri Thu đã dùng một phương pháp đặc biệt, trực tiếp vạch rõ thân phận của mình,
khiến tâm hồn Tiêu Giản Đào đón nhận rung động lớn lao. Sự rung động ấy khiến cậu
mất đi chủ ý. Cậu không tài nào lý giải được một người từng bị mình tổn thương,
rốt cuộc đã dũng cảm đến nhường nào để có thể đứng ra bộc bạch với cậu lần nữa.
Và cậu, người đã khiến Lục Tri Thu đau lòng, thực sự có thể mang cho đối phương
thứ mà anh cần ư?
Cậu
lảo đảo bước về ký túc xá, nằm vật ra giường. Bất chấp bạn cùng phòng kháng nghị
“Ê sao lại gây tiếng động lớn thế hả”, cậu kéo cao tấm chăn phủ khắp người
mình.
Cậu
muốn bình tĩnh. Cậu cần suy nghĩ.
Cậu
cũng hy vọng biết được câu trả lời ấy.
Trong
tim cậu, rốt cuộc bác sĩ Lục là ai?p>
*****
Không
biết có phải do hôm đó chịu cú chấn động nặng nề quá, mà dưới sự kích thích đó
cổ họng của Tiêu Giản Đào không ngờ lành bệnh một cách kì quái. Bạn bè đều chúc
mừng cậu, nói như thế thì sẽ không ảnh hưởng cuộc thi dẫn chương trình rồi.
Ngoài
mặt Tiêu Giản Đào mỉm cười hí hửng, nhưng trong lòng thì lại có phần nuối tiếc,
bởi vì cậu đã không tìm được lý do để đi gặp Lục Tri Thu rồi.
Mấy
ngày nay cậu vẫn mãi luôn suy nghĩ câu hỏi mà hôm đó Lục Tri Thu đưa ra, Quả Cầu
Giấy Nhỏ, bác sĩ Lục, Nhất Diệp Tri Thu, tất cả bọn họ rốt cuộc có vai trò như
thế nào trong tim cậu?
Thứ
Tiêu Giản Đào tiếp xúc là ba mặt khác nhau của Lục Tri Thu. Giọng của anh, cuộc
sống ngoài đời thực của anh, cuộc sống trên mạng của anh, và cảm xúc của Tiêu
Giản Đào dành cho cả ba thân phận này, đều không giống nhau. Cậu yêu chiều Quả
Cầu Giấy Nhỏ, cậu đem lòng yêu mến bác sĩ Lục, còn với Nhất Diệp Tri Thu thì
trước là xem thường sa