
những trò đùa giỡn giữa cậu và các CV khác trên weibo?<>
Kì
lạ là, trong vô vàn những câu hỏi đủ loại đang thi nhau hiện ra trong đầu óc rối
bời của Tiêu Giản Đào thì cái lớn nhất, hiện ra trước nhất, không phải là nỗi
hoảng hốt, thắc mắc bí mật bị bại lộ, mà là một câu nói pha lẫn cảm xúc ngượng
ngùng tựa như học sinh tiểu học - “Bác sĩ Lục chắc chắn đã trông thấy những câu
suy tưởng của các fan về hai người trên weibo mình rồi!!”
Được
thôi, đúng là đối với bác sĩ Lục, Tiêu Giản Đào có mang động cơ không mấy thuần
khiết. Nhưng trời đất chứng giám, cậu chẳng hề để lộ ra một chút xíu xiu nào cảm
xúc bất kính trên weibo. Chỉ là trình độ gán ghép của các fan cao tay quá đi, cậu
cũng chẳng tài nào ngăn cản được. Nhưng hễ nghĩ tớ việc Lục Tri Thu có thể đã đọc
được những câu suy tưởng về hai người của các fangirl trên weibo, trong lòng cậu
chợt dâng lên một cảm xúc ngượng ngùng. Một mặt, cậu cảm thấy tâm ý mình dành
cho bác sĩ Lục đã bị bại lộ thông qua những câu “thẩm du tinh thần” của các
fan, mặt khác lại e sợ anh chỉ xem cậu như một thần tượng bình thường trên mạng,
chứ không để tâm đến suy nghĩ của cậu.
Tiêu
Giản Đào từng nghĩ rằng mình là người đơn giản, nhưng mãi đến giây phút này cậu
mới biết rằng ra bản thân cũng có những tâm tư phức tạp khó diễn tả thành lời
thế này.
Quả
thật cậu ngượng đến chín mặt, cậu muốn hỏi bác sĩ Lục tại sao lại biết cậu là
Đao Kiến Tiếu, muốn hỏi anh có đọc kĩ hết weibo của cậu không, muốn hỏi anh có
để tâm cậu viết chuyện của anh lên mạng thế kia không… nhưng tất cả đều nghẹn lại
nơi cổ họng, chẳng thể nào thốt ra được. Khả năng tùy cơ ứng biến và năng lực ứng
phó linh hoạt với tình huống mà cậu lấy làm tự hào bỗng chốc biến mất sạch.
Hình như mỗi lần đối mặt với Lục Tri Thu, cậu chưa từng tỏ ra xuất sắc qua lần
nào.
Cậu
hoảng hốt đến độ bỏ cả khám bệnh, khàn khàn bỏ lại câu “xin lỗi” rồi đứng phắt
dậy, cắm đầu bước nhanh ra khỏi y tế trường. Đương nhiên trước khi bỏ đi cậu
không quên nhặt lấy mẩu giấy rơi trên đất kia siết chặt trong tay. Cậu đã không
còn là cậu nữa, không còn là một Đao Kiến Tiếu được vô vàn kẻ ủng hộ trên mạng,
cũng không phải một Tiêu Giản Đào trầm tĩnh chín chắn trong cuộc sống.
Nói
cho cùng cậu chỉ là một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi đầu. Mối tình lần trước
với Moly cũng là do đối phương chủ động trước. Đây là lần đầu cậu có người
trong mộng, thế mà chưa kịp đợi cậu có bất kì hành động nào, thì chợt phát hiện
đối phương đã nắm rõ tất tần tật mọi thông tin về cậu.
Đối
mặt với Lục Tri Thu, người yêu trong mộng, và cũng là người liên kết hai thân
phận trên Internet và trong cuộc sống của cậu, Tiêu Giản Đào bèn rơi vào cơn hoảng
loạn.
Trong
thoáng chốc cậu không biết nên làm như thế nào.
Giọng
nói của cậu khàn đục rạn vỡ, mũi bị nghẹt, cộng thêm đầu đau như búa bổ vì chứng
cảm cúm. Tâm lý người bệnh thường có hơi yếu đuối, dù bình thường cậu có linh lợi
khéo léo thế nào đi chăng nữa, trong giây phút này cậu chỉ cảm thấy đầu óc trống
rỗng, tay chân lạnh toát. Thế là cậu lựa chọn cách xử lý tệ hại nhất, đó là
xoay người bỏ chạy.
Khi
cậu chạy ngang qua y tá nhỏ, cô hiếu kì nhìn theo bóng lưng dần xa khuất của
Tiêu Giản Đào, đôi mắt to tròn chớp chớp ngây ngô: “Bác sĩ Lục, cậu Tiêu Giản
Đào kia sao chưa khám bệnh đã bỏ đi rồi, cậu ấy sao thế?”
Lục
Tri Thu tỏ ra vô tội, lắc đầu: “Anh không biết.”
Thực
tế thì anh biết tất cả.
Đó
là Tiêu Giản Đào nợ anh.<>
Anh
đã nói sẽ khiến Tiêu Giản Đào biết anh là ai, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
*****
Năm
giờ sáng Tiêu Giản Đào giật mình choàng tỉnh, cậu đưa tay vò vò mái tóc ướt đượm
mồ hôi, thở dài đánh thượt vì những hình ảnh quái lạ sặc sỡ trong mơ của mình.
Cậu mơ thấy sau khi mình đăng kịch mới lên mạng thì Lục Tri Thu từ đâu chạy đến
đưa cho cậu một mảnh giấy, trên đó ghi hai chữ “tung bông”.
Chết
tiệt! Tẩu hỏa nhập ma mất rồi.
Cậu
lại ngả ra nằm dài trên giường, nhưng không sao chợp mắt lại được nữa. Hôm đó cậu
cuống cuồng bỏ chạy khỏi phòng y tế, đợi đến khi bình tĩnh trở lại, cậu mới nhận
ra mình đã làm một chuyện khôi hài đến mức nào. Bác sĩ Lục biết cậu là ai thì
biết thôi, làm quái gì cậu lại bỏ chạy cơ chứ? Lúc đó không phải cơ hội để cậu
vịn vào mà tán gẫu về chuyện weibo chuyện lồng tiếng đó sao, không những có thể
nghe ngóng được tại sao đối phương biết cậu, có khi còn tìm ra được tiếng nói
chung giữa hai người không mấy nói chuyện với nhau không chừng.
Tiêu
Giản Đào ủ rũ cúi đầu mình vào trong gối. Giờ cậu thấy phản ứng của mình vào
hôm đó thiệt là ngu ngốc quá sức tưởng tượng. Theo lý, từ khi cậu theo học khóa
huấn luyện chương trình, chưa từng xảy ra chuyện không tiếp tục được mạch tán gẫu
thế này. Quả nhiên do để tâm quá nên đâm ra luống cuống.
Được
thôi, cũng không phải không có thu hoạch gì. Cậu chỉ lồng tiếng cho những vở kịch
BL, nếu như Lục Tri Thu có nghe kịch của cậu, liệu như thế có phải đồng nghĩa với
việc bác sĩ Lục không “thẳng” như là vẻ bề ngoài của ảnh? Liệu có phải nói lên
rằng cậu còn hy vọng khô