XtGem Forum catalog
Em Không Biết

Em Không Biết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323322

Bình chọn: 8.5.00/10/332 lượt.

ng?

Nằm

trên giường trằn trọc nghĩ quàng nghĩ xiên một hồi, những con vi rút buồn ngủ vốn

đã chẳng nhiều nhặn gì giờ bèn biến mất sạch. Tiêu Giản Đào cầm điện thoại lên

nhìn, mới có năm giờ rưỡi mà thôi.

Ngủ

không được thì thức dậy vậy.

Nghĩ

thế, Tiêu Giản Đào bèn rời khỏi giường mặc áo vào, sau đó cầm theo sắp tài liệu

chuẩn bị cho cuộc thi dẫn chương trình, bước ra khỏi phòng ký túc xá. Cậu chẳng

phải là người vì tình cảm riêng tư mà bỏ bê học hành, vì dẫu sao trong kế hoạch

cuộc đời mình, sẽ có một ngày cậu trở thành một MC nổi tiếng mà người người nhà

nhà đều biết đến.

Nhưng

từ sau khi cổ họng cậu phát bệnh, đã có một quãng thời gian cậu không ra luyện

đọc sáng rồi. Tuy rằng cổ họng cậu bây giờ chưa lành, nhưng cậu chẳng hề lười

nhác nhởn nhơ ngày nào. Mỗi ngày cậu đều tốn lượng lớn thời gian nghiên cứu

video các cuộc thi trước, nghiên cứu thân phận và phong cách của các khách mời,

còn chuẩn bị cả vài mẫu câu dẫn dắt và phương án ứng phó, mỗi ngày đều lẩm nhẩm

đọc vài lần.

Tay cầm xấp nội dung dẫn chương trình dày cộm, Tiêu Giản

Đào đứng tần ngần trước cổng ký túc xá một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi đến

sân sau của y tế trường như mọi ngày. Tuy rằng ở đó đã không còn Quả Cầu Giấy

Nhỏ mỗi sớm nghe cậu luyện giọng. Nhưng nội sự yên tĩnh vắng lặng của cảnh vật

xung quanh, đã đủ để cậu không cách nào rời bỏ nó được.

Trèo

qua bức tường cao hai mét, như thường lệ, Tiêu Giản Đào nhẹ nhàng rơi xuống sân

sau. Nhưng lần này có chút khác thường, khi cậu vừa mới lật giở vài trang tài

liệu, cất giọng “oanh vàng” định thử đọc vài câu thì cửa sổ tầng hai trên đầu cậu

bỗng nhiên mở toang.

“….”

Tiêu Giản Đào ngẩng đầu ngước nhìn lên trên, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa kính

trên tầng hai vừa được mở ra từ bên trong, trong thoáng chốc cậu bị nhấn chìm bởi

niềm vui sướng khôn tả.

“Là…

Quả Cầu Giấy Nhỏ phải không?” Cậu hỏi một cách thăm dò.

Nhưng

không có bất kì câu trả lời nào.

Tiêu

Giản Đào không tin, lại cất cao giọng hỏi thêm vài lần, cuối cùng đã nghe được

cậu trả lời.

“Ừm.” Chất giọng trong trẻo lảnh lót vang lên, dù chỉ một từ ngắn ngủi, cũng đủ để Tiêu Giản Đào khẳng định, tiếng nói đó chắc chắn là của Quả Cầu Giấy Nhỏ của cậu không sai vào đâu được.

“Quả Cầu Giấy Nhỏ? Em quay lại rồi đó ư?” Tiêu Giản Đào bất chấp cổ họng đau nhức, đứng dưới cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên cố nói một tràng: “Lần trước tại sao em bỏ đi mà không nói tiếng nói? Em có biết anh lo biết chừng nào không hả? Bỗng dưng một hôm không thấy em, anh gọi những mấy lần cũng chẳng thấy em ừ hử gì, dọa anh sợ chết khiếp luôn có biết không hả?”

Ngay giây phút đó, Tiêu Giản Đào liền hóa thân thành anh Cái kéo trong chương trình thiếu nhi, thao thao nói về sự lo lắng của cậu dành cho Quả Cầu Giấy Nhỏ: “Còn nữa, sao em lại có thể gạt anh Cái kéo cơ chứ? Anh đi dò hỏi rồi, Lục Tri Thu là tên của bác sĩ trong phòng y tế. Người ta là người lớn, chứ không phải một cậu nhóc. Rốt cuộc em là ai, tại sao lại mạo nhận tên của bác sĩ? Hơn nữa trước kia anh cứ mãi quên hỏi em, giờ mới hơn năm giờ sáng, sao em lại xuất hiện trong tòa y tế trường hả? Em là cậu nhỏ chạy ra ngoài rông chơi hay là con của gia đình nào?”

Tiêu Giản Đào một mạch tuôn ra cả đống câu hỏi. Nhưng Quả Cầu Giấy Nhỏ vẫn chỉ như mọi khi, không mở miệng nói gì nhiều, chỉ đợi câu hỏi xong hết một lượt, mới nhẹ nhàng đáp một câu: “Xin lỗi, đã khiến cậu lo lắng rồi.”

Người ngồi dưới ô cửa sổ, lưng dựa tường, tưởng tượng ra nét mặt sốt ruột xen lẫn vui mừng của Tiêu Giản Đào, khóe miệng cũng khẽ cong, ra là… mình bỏ đi khiến cậu ấy bận tâm đến thứ ư? Nhưng ắt chỉ là sự lo lắng dành cho cậu bạn nhỏ mà thôi.

Rất nhanh, nụ cười khẽ ấy liền tắt ngắm, người ngồi dưới bục cửa sổ như quyết tâm điều gì đó, bờ môi mím chặt lại.

Tiêu Giản Đào đứng bên dưới nghe thấy lời xin lỗi của Quả Cầu Giấy Nhỏ, ngập ngừng nói vài câu xen lẫn chút lúng túng. Cậu cũng biết không nên tranh cãi gì với một đứa trẻ, chỉ là nhất thời lo lắng nên mới nói nhiều như thế. Hơn nữa có hơi kì lạ là, cậu cứ cảm thấy giọng nói này rất đỗi quen thuộc, như từng nghe ở nơi nào khác rồi ấy…

Chắc là do cậu nghĩ ngợi nhiều rồi, cậu cứ luôn băn khoăn về chuyện em Quả Cầu Giấy Nhỏ, nên mới cảm giác đã nghe ở nơi nào khác chăng?

Tiêu Giản Đào cúi đầu ngó chăm chăm mảnh đất dưới chân mình, suy nghĩ hồi lâu, sau cùng mở miệng bảo: “Quả Cầu Giấy Nhỏ, em với anh Cái kéo cũng đã quen biết lâu như thế, nhưng hai ta vẫn chưa gặp mặt lần nào hết! Em có thể từ tầng hai thò đầu ra cho anh nhìn gương mặt em không?”

Lần này, xung quanh bao trùm trong im lặng, không có tiếng trả lời.

Tiêu Giản Đào chẳng dễ dàng chịu đầu hàng, cậu thoáng ngẫm nghĩ rồi đổi cách nói khác: “Nếu… nếu em sợ không dám thò đầu ra cũng được. Dù sao chỗ đó cũng cao thế kia, nhỡ em ngã xuống thì chẳng hay chút nào. Vầy đi, anh sẽ trèo lên cây để nhìn em, được không?”

Vượt ngoài dự đoán của cậu, lần này câu trả lời rất nhanh và dễ dàng: “Ừm.”

Đây đây đây… đây nghĩa là đồng ý cho anh trèo lên cây để gặp mặt Quả Cầu Giấy Nhỏ của anh sao? Q