
ình cho cậu thấy. Để rồi mãi đuổi theo bước chân của đối phương, đến cuối cùng thứ nhận được chỉ là sự dửng dưng… thậm chí là tổn thương từ cậu ấy.
Thế nhưng sự “không biết” của Tiêu Giản Đào liệu có sai chăng? Trên thế giới này có biết bao nhiêu người không biết người khác không vỡ giọng được, chỉ là Tiêu Giản Đào đã nói thẳng ngay trước mặt Lục Tri Thu mà thôi. Đó như một câu chú nguyền, đánh tan nỗi tự ti tự than thân trách phận trong tiềm thức của Lục Tri Thu, đánh tan bức tường pha lê mà anh dựng nên trong tim mình. Rốt cuộc là tự khi nào, mà anh luôn mang ý nghĩ người khác chắc chắn sẽ trố mắt sửng sốt trước giọng nói của mình? Rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ, anh nghĩ rằng trong mắt người khác mình mãi mãi chỉ là “kẻ yếu”, tình cảm mà người khác dành cho anh chỉ là thương cảm hoặc tội nghiệp thôi? Rốt cuộc tự bao giờ, anh bắt đầu dùng cách xoá tan sự tồn tại của bản thân để tiếp cận đối tượng mà mình đem lòng yêu mến?
Lục Tri Thu luôn nghĩ rằng khuyết điểm của mình là ông trời đã bỏ rơi anh, nghĩ rằng tất cả mọi người đều sẽ không chấp nhận anh, nghĩ rằng tất cả mọi người đều đối xử dè dặt với anh. Nhưng thực tế đó chỉ là cái gông xiềng mà anh trói buộc bản thân mà thôi.
Anh đã hiểu rồi, đã hoàn toàn hiểu rồi.
Anh đặt mình vào vai trò kẻ yếu, thế thì anh mãi mãi vẫn chỉ là kẻ yếu. Anh nghĩ rằng giọng mình là khuyết điểm khiến anh không cách nào mở miệng nói được, thế thì nó mãi mãi vẫn sẽ là khuyết điểm. Anh nghĩ rằng tình cảm mình dành cho Tiêu Giản Đào chỉ có thể cất giấu trong tim, thế thì nó mãi mãi vẫn sẽ chỉ nằm trong con tim anh.
Sự tổn thương của Đao Kiến Tiếu trên YY đối với anh chỉ là nhất thời, nhưng sự trốn tránh anh dành cho giọng nói của mình lại là mãi mãi.
Nếu như anh không thể thoát khỏi ám ảnh tâm lý này, thì còn tư cách nào để nói tiếng yêu cơ chứ.
Tiêu Giản Đào không biết anh là ai, thế thì đi bảo cậu ấy biết.
Đao Kiến Tiếu không biết trên đời này có người không thể vỡ giọng, thế thì để cậu ấy thông qua bản thân anh, biết được chuyện này vậy.
Anh dấn bước đầu tiên, thì theo sau đó sẽ là bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư… và bước chân anh sẽ mãi tiếp tục bước đi dù đó có là điểm cuối cùng.
Khi
bước ra khỏi phòng y tế, Tiêu Giản Đào cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng. Bác sĩ Lục
không chỉ giúp cậu chích kim mà sau đó còn tận tay rút kim và đặt bông gòn lên,
chứ không mượn y tá làm giúp.
Nhìn
ngắm ngón tay thon dài trắng mịn của bác sĩ Lục cách lớp bông gòn ấn trên tay cậu
ngay chỗ mũi kim chích, Tiêu Giản Đào cảm thấy cả con tim mình như bay bổng cả
lên. Tuy rằng bác sĩ Lục nhấn chỗ vết thương hơi đau tí, Tiêu Giản Đào cũng
không rên rỉ một tiếng.<>
Sau
đó bác sĩ Lục còn cẩn thận viết cho cậu một mẩu giấy, bảo cậu sau khi về ký túc
xá uống thuốc đúng giờ, uống nước nhiều, nhất là hàng ngày cứ mười một giờ phải
đi ngủ, tuyệt đối không được thức khuya.
Lời
của Lục Tri Thu nói nghe thì đơn giản, nhưng Tiêu Giản Đào hoàn toàn không làm
được chuyện mỗi ngày đi ngủ sớm. Tuy cổ họng khó chịu, nhưng hàng ngày cậu vẫn
chỉnh lý tài liệu dành cho cuộc thi, và lại dù có nằm trên giường, cũng cứ luôn
miên man nghĩ ngợi lo lắng chuyện lỡ cổ họng mình không thể hồi phục sẽ ảnh hưởng
đến cuộc thi.
Càng
lo lắng lại càng nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ ngợi lung tung thì lại càng
thao thức không ngủ được, càng thao thức thì cổ họng lại càng tồi tệ hơn… Cứ thế
luẩn quẩn, cổ họng cậu không những không thấy khá hơn, thậm chí lần này cậu bị
nghẹt mũi luôn. Nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, ngán ngẩm, cậu bèn bắt
đầu cập nhật weibo:
CV
Đao Kiến Tiếu: Lại hai giờ rồi… lại không ngủ được… cổ họng càng nghiêm trọng
hơn rồi! (Hôm nay 02:15)
Vừa
cập nhật xong, hàng dài các phản hồi đã nối đuôi nhau ghi bên dưới. Ắt nhiên là
những fan “cú đêm” quan tâm thần tượng, dặn dò cậu mau chóng đi xem bệnh. Thậm
chí có người lúc này còn không quên tưởng tưởng, bảo cậu có thể mượn cơ hội
khám bệnh mà đến gặp bác sĩ đẹp trai thêm lần nữa.
Đọc
câu phản hồi đó, tâm trạng Tiêu Giản Đào cũng theo đó mà vui tươi trở lại, cậu
nhìn màn hình đến thất thần. Trước mắt hiện lên hình ảnh Lục Tri Thu nhanh nhẹn
dịu dàng khi giúp cậu chích kim, và cả hình ảnh đối phương cụp mắt xuống, gương
mặt nghiêng trắng mịn khiến cậu không nén được muốn đưa tay lên mân mê vuốt ve.
…
Ư, hay là sáng mai mình đến phòng y tế tái khám luôn nhỉ?
Trên
mặt Tiêu Giản Đào ngoác ra nụ cười kì quái, cứ thế cậu ôm di động dần dần chìm
vào cõi mộng. Và hình ảnh bác sĩ Lục cởi áo khoác tuyệt đẹp mà cậu đã xem trăm
lần không chán ấy đương nhiên lại về trong giấc mơ của cậu.
*****
Tưởng
tượng thì lúc nào chẳng đẹp đẽ, nhưng sự thật thì luôn phũ phàng lắm, Tiêu Giản
Đào không ngờ qua ngày hôm sau khi đi tái khám, lần đầu tiên phát hiện phòng y
tế trường giờ vắng bóng bệnh nhân hôm nay dưng lại có một nữ sinh đến khám bệnh.
Thấy Tiêu Giản Đào bước vào, Lục Tri Thu ngoảnh đầu sang phía cậu, nhìn cậu một
cái, đôi mày khẽ nhíu lại. Tiêu Giản Đào vuốt vuốt chóp mũi, cất tiếng chào Lục
Tri Thu, bèn định lùi