
ên tòa chung cư. Bản thân anh thấy mình thật
ngốc, tự nhiên lại chạy đến đây ngồi cả đêm. Rời khỏi quán rượu là anh đến
thẳng đây ngồi, rõ ràng biết cô đã chuyển đi nơi khác, nhưng Vinh Phi Lân vẫn
cảm thấy nơi này gần với cô nhất, gần đến mức ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy
cô.
Hạ Tử Khâm như là số kiếp của cuộc
đời Vinh Phi Lân, từ khoảnh khắc gặp cô, Vinh Phi Lân đã bén duyên rồi. Nhưng
cái số kiếp này thật thê thảm, lúc anh chưa hiểu rõ tình cảm của mình dành cho
Hạ Tử Khâm là gì, anh đã tự lún sâu vào trong đó.
Vinh Phi Lân cũng thử tìm kiếm lại
sự phóng khoáng trước đây của mình, đeo ba lô lên, kệ xác đám đàn bà con gái,
muốn đến đâu sẽ đi đến đó. Nhưng lần này thì không được, cho dù là đi đến đâu
anh cũng không thể gạt bỏ hình ảnh của Hạ Tử Khâm, giống như là bị trúng bùa mê
thuốc lú vậy.
Lúc leo lên núi, nhìn thấy những
bông hoa trên vách núi, anh lại liên tưởng đến Hạ Tử Khâm. Lúc ngồi trên thuyền
phao vượt thác, anh cũng không còn cảm thấy kích thích như trước đây. Nói trắng
ra, cho dù là làm chuyện gì, anh cũng muốn có Hạ Tử Khâm ở bên anh, không có cô
bên cạnh, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Khoảnh khác gặp lại Hạ Tử Khâm, anh
mới biết mình nhớ cô đến mức nào, nhưng đến khi anh chuẩn bị dốc lòng tỏ tình
với cô thì cũng là lúc Hạ Tử Khâm thẳng thừng tuyên bố kết quả, cô đã kết hôn
rồi. Một con nhóc lôi thôi như chuột mà lại kết hôn nhanh như chớp trong lúc
anh không có nhà sao?
Điều hoang đường nhất là chồng của
cô không phải ai khác, lại chính là Tịch Mộ Thiên, anh rể của anh. Nghĩ ngợi
suốt cả buổi tối, Vinh Phi Lân cũng vẫn chưa hiểu được đây rốt cuộc là chuyện
gì, vì vậy anh buộc phải gặp cô.
Cô ngốc này có biết anh rể anh là
loại người nào không? Anh rể anh chính là một doanh nhân hiện thực, lạnh lùng
và tàn khốc, một người như thế sao có thể mang lại hạnh phúc cho cô?
Rất nhiều năm sau đó, Vinh Phi Lân
vẫn không thể quên nổi Hạ Tử Khâm của bây giờ. Cô ung dung bước đến, tà váy
trắng phất phơ trong gió, mái tóc dài tung bay đằng sau. Đầu cô hơi cúi, tay
che trán, không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt nhưng dáng điệu thướt tha và
diễm lệ, giống như một bông hoa trong gió, nhìn thấy nhưng không thể nắm bắt.
Vinh Phi Lân đột nhiên có cảm giác
ngoảnh đầu lại đã thấy sự đời xoay vần, rõ ràng chỉ mới có vài hôm mà cô đã
không còn là Hạ Tử Khâm của trước đây, cô cách xa anh quá, xa đến mức không thể
chạm đến.
Hạ Tử Khâm bước đến trước mặt Vinh
Phi Lân, anh đang ngẩn ra nhìn cô. Đối với Vinh Phi Lân, Hạ Tử Khâm ngay từ đầu
đã không coi anh là một người đàn ông đang theo đuổi mình. Nói một cách nghiêm
túc, từ lúc vào đại học, trừ Chu Thuyền ra cũng từng có vài chàng trai theo
đuổi cô, họ viết thư tình hay mời đi ăn cơm, đi xem phim, tất cả những thứ
đó cho dù là cách nào cũng không ai giống như Vinh Phi Lân.
Chính vì vậy mà chẳng bao giờ cô
nghĩ anh ta thích mình, thậm chí nói như kiểu của Tịch Mộ Thiên thì Vinh Phi
Lân đã yêu cô. Trong ấn tượng của Hạ Tử Khâm, Vinh Phi Lân giống như một cơn
gió nhẹ, một đám mây lướt qua, sẽ không dừng lại vì bất cứ ai. Một người đàn
ông tự do như thế trong cuộc đời có thể có rất nhiều cuộc tình ngắn ngủi, nhưng
tuyệt đối không phải với cô.
Hạ Tử Khâm ngày càng hiểu rõ bản
thân, một người vô lo như cô thực ra cũng luôn hướng đến một thứ tình yêu vĩnh
cửu. Trước đây có thể chỉ mơ hồ, nhưng bây giờ Hạ Tử Khâm đã biết rõ, cô cần
tình yêu của Tịch Mộ Thiên, cô muốn người đàn ông đó yêu mình chứ không phải là
sự chiều chuộng như hiện nay, có thể con người ai cũng tham lam, đặc biệt là
phụ nữ.
Hạ Tử Khâm đứng trước mặt Vinh Phi
Lân đủ năm phút Vinh Phi Lân mới định thần lại, chìa tay ra nói: “Chìa khóa ở
nhà trên đâu? Nếu như em không ở, cho anh mượn tạm một thời gian, dạo này không
có chỗ ở!”
Hạ Tử Khâm đắn đo giây lát rồi giao
chìa khóa cho Vinh Phi Lân. Mấy tháng tới đây Mạch Tử cũng không về, căn phòng
này đang bỏ trống, hơn nữa cô chẳng biết phải từ chối Vinh Phi Lân như thế nào.
Bạn bè với nhau, yêu cầu này không phải là quá đáng.
Vinh Phi Lân rút ví ra, lấy một xấp
tiền nhét vào tay cô: “Đây là tiền nhà, coi như anh thuê của hai người, từ giờ
đó coi như là cái ổ của anh rồi. Đi, đi mua đồ với anh!”
Hạ Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng gì
đã bị Vinh Phi Lân kéo đến một siêu thị gần đó. Không phải là ngày nghỉ, cũng
không phải là giờ tan tầm, thế nên siêu thị mặc dù lớn nhưng khách mua hàng
cũng không nhiều. Vinh Phi Lân lấy một chiếc xe đẩy dúi vào tay Hạ Tử Khâm, bảo
cô mau đẩy xe. Từ quầy đồ dùng đến quầy thực phẩm tươi sống, không bỏ qua bất
cứ gian nào, xe đẩy đã đầy ắp đồ nhưng Vinh Phi Lân vẫn không ngừng nhét đồ lên
xe. Hạ Tử khâm thực sự không chịu được nữa liền ngăn anh ta lại:
“Vinh Phi Lân, anh mua nhiều đồ thế
này phải ăn đến bao giờ cho hết? Hơn nữa những thứ này đều là thực phẩm sống,
anh có biết làm không hả?”
Vinh Phi Lân nheo mắt, nở nụ cười:
“Hạ Tử Khâm, trong mắt em Vinh Phi Lân này là một thằng chỉ biết ăn thôi đúng
không? Hôm nay anh sẽ cho em biết khả năng của anh n