Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322715

Bình chọn: 9.00/10/271 lượt.

nhưng lại hoạt bát, đáng yêu hơn nhiều. Có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh sẽ khiến cậu chủ cảm thấy vui vẻ, đỡ trầm uất. Thế mới nói lấy vợ giống như việc đi mua giày, có vừa chân hay không chỉ có mình biết rõ nhất.

Xe bật điều hòa, ngăn cách không khí trong xe với hơi nóng ngột ngạt bên ngoài. Tịch Mộ Thiên đặt laptop trên đùi, tay lướt qua các trang web. Bàn tay anh rất đẹp, những ngón tay thuôn dài, cho dù là co lại hay xòe ra đều giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Hạ Tử Khâm xòe bàn tay phải của mình ra so sánh nhưng bị Tịch Mộ Thiên tóm chặt, cảnh cáo: “Ngồi ngoan đi, cấm làm loạn, sắp đến nơi rồi!”

Nói vậy nhưng bàn tay anh vẫn không buông cô ra, vẫn giữ chặt lấy bàn tay Hạ Tử Khâm, nhẹ nhàng xoa xoa. Khuôn mặt Hạ Tử Khâm lại đỏ lên, cô ngó đầu sang: “Anh xem cái gì đấy? Tranh thủ từng phút một thế sao? Đây là cái gì mà trông như “sách trời” thế?

Tịch Mộ Thiên phì cười: “Tiếng Pháp đấy, sao? Em chưa từng nhìn thấy à?”

Nói rồi ngoảnh đầu sang nhìn cô đùa cợt: “Anh đang nghi ngờ không hiểu em học đại học như thế nào đấy? Hơn nữa anh nhớ em tốt nghiệp ở trường danh tiếng cơ mà!”

Hạ Tử Khâm cười hi hi, tỏ vẻ bí ẩn ghé vào tai anh thì thầm: “Nói nhỏ cho anh biết, đừng cười em nhé, hồi em thi đại học may nhờ có Mạch Tử đoán đề, nào ngờ trúng tủ gần hết, thế là em đỗ vào trường danh tiếng. Đừng nói là tiếng Pháp, đến tiếng Anh thi cấp bốn mà em trượt đến “n” lần, bây giờ chắc là quên gần hết rồi. Nó biết em chứ em không biết nó!”

Tịch Mộ Thiên cười, ánh mắt lấp lánh nhìn cô: “Hạ Tử Khâm, rốt cuộc da mặt em dày đến mức nào hả? Điều đó mà em cũng dám nói ra với chồng em à?”

Nói rồi anh liền gấp máy tính lại, đặt sang một bên, quàng tay ôm Hạ Tử Khâm:

“Em có muốn tiếp tục đi học không? Trong nước cũng được, nước ngoài cũng được.”

Hạ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu có vẻ ai oán: “Em khó khăn lắm mới tốt nghiệp được, không muốn tiếp tục chịu tội đâu. Hơn nữa em là đứa con gái không có ý chí như thế đấy, Tịch Mộ Thiên, anh chê em chứ gì?”

Tịch Mộ Thiên cúi đầu, khẽ nói một câu: “Không học thì thôi, ở đâu ra lắm lí lẽ thế!”

Anh đẩy cửa xe, hơi cúi đầu nhìn Tịch Mộ Thiên, ban tay nhỏ níu chặt tay áo anh, lắc đầu nguầy nguậy: “Em không ăn đồ Nhật, không ăn đồ Tây đâu!”

Cô nhõng nhẽo hệt như một đứa trẻ con khiến Tịch Mộ Thiên dở khóc dở cười, anh gõ gõ đầu cô: “Chẳng phải em muốn ăn đồ nướng sao?”, nói rồi anh dắt tay cô đi vào bên trong.

Khoanh chân ngồi trên tatami [1'>, Hạ Tử Khâm cắn đũa chăm chú nhìn Tịch Mộ Thiên đang nướng thịt, dáng vẻ rất thành thạo. Cùng với tiếng xèo xèo là mùi thơm ngào ngạt bốc lên, làm người ta không khỏi thèm thuồng.

[1'> Là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.

Tịch Mộ Thiên gắp những miếng thịt đã nướng chín vào trong đĩa của mình, chấm nước tương xong anh mới để ra đĩa trước mặt Hạ Tử Khâm. Hạ Tử Khâm nôn nóng gắp ngay một miếng bỏ vào miệng, phồng mang trợn má nhai ngấu nghiến, không quên chỉ vào món sò: “Tịch Mộ Thiên, mau nướng cái này đi!”

Tịch Mộ Thiên khẽ cười nhìn cô rồi đặt mấy con sò lên vỉ nướng. Thực ra nhà hàng này Tịch Mộ Thiên không mấy khi lui tới, lần trước Vinh Phi Lân lôi anh đến, nói rằng đồ nướng ở đây ngon tuyệt. Kể ra hôm nay cũng là lần đầu tiên Tịch Mộ Thiên hầu hạ một người phụ nữ như thế này đây.

Nói vậy nhưng anh lại có cảm giác rất kì lạ, ngồi nướng đồ ăn cho cô anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Ánh mắt Tịch Mộ Thiên lướt qua cái miệng đang phồng lên vì nhai của Hạ Tử Khâm, anh không khỏi lắc đầu cười, với tay lấy cái khăn ướt lau khóe miệng cho cô: “Trông lem nhem như con mèo rồi, cứ như thể hàng ngày anh không cho em ăn cơm không bằng. Kể ra thì khẩu vị của em và Phi Lân giống hệt nhau!”

Hạ Tử Khâm chợt khựng lại, đặt đũa xuống, hồi lâu sau mới nói ra một câu: “Tịch Mộ Thiên, sau này em và Vinh Phi Lân sẽ không gặp nhau nữa, em nói thật đấy!”

Tịch Mộ Thiên nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên mặt Hạ Tử Khâm: “Hôm nay cậu ấy đến tìm em à? Nói những chuyện gì?”

Tịch Mộ Thiên chợt nhớ ra chuyện hôm qua bố vợ gọi điện bảo anh giao công việc ở công ty Truyền thông Điện Ảnh dưới trướng Vinh Thị cho Vinh Phi Lân lo liệu, mà kì lạ ở chỗ chuyện này trước kia anh không chỉ một lần đề cập với Vinh Phi Lân, nhưng cậu ta lúc nào cũng từ chối, giờ bố vợ đột nhiên thông báo như thế là có ý gì?

Tịch Mộ Thiên là người tham vọng, đã không cho anh cơ hội thì thôi, đằng này bố vợ đã mang cơ hội dâng tận tay cho anh rồi, anh cũng chẳng ngại mà tiếp nhận. Không phải anh coi thường Phi Lân, chỉ có điều ý chí của Phi Lân không ở đây, thay vì để Vinh Thị lụi bại trong tay cậu ta, chi bằng để nó hưng thịnh trong tay anh thì hơn.

Ý của bố vợ như thế nào anh là người hiểu rõ, dù gì anh cũng mang họ Tịch, hơn nữa lại không có con cái gì với Phi Loan, giao sự nghiệp nhà họ Vinh vào tay Tịch Mộ Thiên, bố vợ anh sao cam tâm cho được? Nhưng Phi Lân nghĩ gì nhỉ?

Ánh mắt Tịch Mộ Thiên dừng lại trên người Hạ Tử Khâm, chẳng lẽ là vì cô vợ bé nhỏ này của anh sao?

Hạ Tử Khâm rõ ràng muốn né tránh,


XtGem Forum catalog