
?”
Hạ Tử Khâm có vẻ hoảng sợ, cô đã thôi vùng vẫy, khuôn mặt dưới ánh
đèn dường như trắng bệch, đôi môi cắn chặt nhìn trân trân vào mặt Tịch
Mộ Thiên bướng bỉnh: “Tại sao lại lấy tôi?”
Ngọn lửa đang nhảy nhót trong mắt Tịch Mộ Thiên chợt tắt ngấm, đôi
mắt khẽ nheo lại, những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán rồi men theo má trượt xuống môi Hạ Tử Khâm, mơn man trong khoảnh khắc anh cúi xuống đặt nụ hôn lên đó, miệng lẩm bẩm phát ra vài từ mơ hồ.
Hạ Tử Khâm chưa kịp nghe rõ là gì đã bị Tịch Mộ Thiên nhấn chìm trong cơn đam mê thể xác. Tịch Mộ Thiên hôm nay say mèm, bỗng trở nên hơi dè
dặt, cứ như thể cô là một món đồ gốm dễ vỡ, cho dù là về mức độ hay cách thức hành sự của Tịch Mộ Thiên lúc này đều khác hẳn so với bình thường.
Mà sự dịu dàng và dè dặt này lại tựa cơn mưa xuân, từng giọt từng
giọt ngấm dần vào trong mảnh đất trái tim khiến cô chìm vào cơn mơ hồ,
cảm thấy có lẽ người đàn ông này cũng hơi hơi thích mình.
Ngoài sự nuông chiều, đêm nay, Hạ Tử Khâm thật sự cảm nhận được một
Tịch Mộ Thiên hoàn toàn khác, dường như anh đã rẽ lớp sương mù dày đặc
ra, dần dần để lộ những góc khuất trong lòng.
Lời nói dối tuyệt đẹp, vì vậy mọi
người thường bị che mắt bởi cái đẹp ấy, đến nỗi quên mất cả việc đi tìm kiếm
chân tướng ẩn sau lời nói dối đó, bởi vì chân tướng thường là tàn khốc, đặc
biệt là phụ nữ.
Hạ Tử Khâm nằm sấp trên chiếc
giường lớn, mặt vùi sâu vào trong gối, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen như mun
của cô, cả người cô co vào trong chăn giống như một con đà điểu vùi mình trong
cát.
Tịch Mộ Thiên từ phòng tắm đi ra,
không khỏi nhoẻn miệng cười, lại gần vỗ vỗ vào cái mông cong của cô:
“Dậy ăn sáng thôi, nếu còn buồn ngủ
thì ăn sáng xong lại ngủ, dù gì em cũng chẳng có việc gì!”
Hạ Tử Khâm ậm ừ vài tiếng rồi thò
đầu ra khỏi gối, dán mắt nhìn Tịch Mộ Thiên, mắt cô mở to, miệng chu lên, trông
giống như một cô bé mới ngủ dậy đang ngái ngủ.
Đôi môi Tịch Mộ Thiên cong lên, anh
ngồi xuống đầu giường xoa xoa đầu cô: “Sao thế? Khó chịu trong người à?”
Hạ Tử Khâm gạt tay anh ra, hỏi:
“Tịch Mộ Thiên, rốt cuộc những lời anh nói tối qua là có ý gì?”
Tịch Mộ Thiên tối qua uống say
khướt, mười năm rồi anh chưa từng say đến mức độ đó. Những chuyện trước khi
uống say anh còn nhớ rất rõ, xét cho cùng đàn ông ai chẳng ghen tuông, cơn ghen
ập đến một cách kì lạ, thực sự rất khó chịu, một phần vì Hạ Tử Khâm, một phần
khác là vì Phi Loan.
Hồi đó anh và Phi Loan kết hôn,
Tịch Thị đang lâm vào cảnh khốn khó, mặc dù có Vinh Thị hỗ trợ nhưng Tịch Mộ
Thiên vừa mới tiếp quản sự nghiệp nên vô cùng bận rộn, đến mức lạnh nhạt với
vợ, đáng tiếc ở chỗ lúc Tịch Mộ Thiên có thời gian bù đắp thì Phi Loan đã đi
xa, đó là nỗi nuối tiếc lớn nhất đời Tịch Mộ Thiên. Phi Loan xinh đẹp như vậy,
tựa như một bông hoa đang hé mở rồi lụi tàn ngay tức khắc.
Cũng chính vì vậy mà Tịch Mộ Thiên
rất khó quên được người vợ đã khuất, anh không cảm thấy đó là tình yêu, nhưng
là một người đàn ông, một người chồng, anh đã nợ Phi Loan quá nhiều, còn Hạ Tử
Khâm…
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên dừng lại trên
người cô vợ bé nhỏ, cô không phải là Phi Loan nhưng lại chiếm một vị trí đặc
biệt trong trái tim anh, trong nỗi nhớ của anh, khiến cho anh phải nổi cơn ghen
tuông với Vinh Phi Lân. Tối qua về nhà anh đã nói gì với cô, lúc này Tịch Mộ
Thiên chẳng còn nhớ rõ nữa, do đó bây giờ khi cô đòi tính sổ với anh, Tịch Mộ
Thiên cảm thấy có hơi kì lạ.
Hạ Tử Khâm phát hiện Tịch Mộ Thiên
dường như hoàn toàn không nghe những gì mình nói. Thế nhưng cô thấy vẫn nên nói
rõ ràng:
“Tịch Mộ Thiên, em và Vinh Phi Lân
tình cờ quen biết, chuyện này anh biết, em và anh ấy chỉ là bạn bè.”
Mắt Tịch Mộ Thiên sáng lên, nói nửa
đùa nửa thật: “Bạn bè á? Đó là em nghĩ vậy thôi, hôm qua Phi Lân bảo với anh
rằng nó thất tình, anh nghĩ đối tượng khiến nó thất tình chắc là em nhỉ?”
“Anh nói thế ý gì?”
Hạ Tử Khâm nhíu mày, hỏi ngược lại.
Mặc dù cô và Vinh Phi Lân không hề có quan hệ gì mờ ám, nhưng câu nói này của
Tịch Mộ Thiên qua tai Hạ Tử Khâm lại trở nên vô cùng chướng tai.
Tịch Mộ Thiên mỉm cười đứng dậy:
“Đừng có cố tình bẻ cong ý của anh,
anh chỉ hi vọng em nhớ kĩ thân phận của mình, em là Tịch phu nhân, mặc dù hiện
nay chưa tiết lộ với giới truyền thông, nhưng đây sẽ không phải là bí mật vĩnh
viễn. Ngôn ngữ, hành động của em trực tiếp ảnh hưởng đến hình tượng của tập
đoàn, vì vậy em nên bắt đầu học cách thận trọng. Thôi được rồi, mau dậy ăn sáng
đi!”
Lúc Tịch Mộ Thiên ra khỏi phòng ngủ
rồi Hạ Tử Khâm mới phát hiện mình vốn định tính sổ với anh ta, thế mà lại bị
anh ta giáo huấn lại. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tử Khâm cảm thấy bản thân
mình trước kia quá đơn giản, đối với Tịch Mộ Thiên mà nói, kết hôn chẳng phải
là chuyện giữa hai người.
Tịch Mộ Thiên từ trong phòng thay
đồ đi ra, trang phục đã chỉnh tề. Anh rất thích những bộ quần áo màu tối, đa
phần áo sơ mi của anh đều là màu đen, hơn nữa ít khi thấy Tịch Mộ Thiên ăn mặc
theo kiểu thoải mái. Từ lúc kết hôn cho đến giờ, ngoài đợt nghỉ dưỡng trên núi
ra, Tịch Mộ Th